Chương 34: Phiên ngoại 2

Nhiễu Chỉ Nhu

“A a... a...”

Thanh niên toàn thân xích lõa nằm úp sấp quỳ gối trên giường, tóc đen hỗn độn xõa xuống, cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt. Đáy mắt hắn mênh mông sương mù, trong miệng không ngừng phun ra tiếng rên rỉ mập mờ, nét mặt yêu dã (*) vô cùng.

(*) yêu dã: diêm dúa lẳng lơ =]]]

Nam tử lãnh mạc ở phía sau ôm lấy hắn, khóe miệng co quắp, cau mày nói: “Vào còn chưa vào, ngươi kêu cái gì?”

“Ta làm  nóng tình cảm mà.” Chương Hoa quay đầu, ủy ủy khuất khuất nhìn Tố Tu một cái, giọng mềm mại đáng yêu động lòng người, “Tố Tu, đi vào nhanh một chút...”

Lúc sóng mắt lưu chuyển, đều là phong tình câu người.

Tố Tu nhất thời có chút đờ đẫn.

Y cùng Chương Hoa cùng một chỗ nhiều năm như vậy, số lần triền miên cũng không tính là ít, làm sao mà hồ ly đần này vĩnh viễn đều là một bộ dáng dục hỏa đốt người, thật giống như cả ngày đều động dục?

“Sao vậy? Ngươi hôm nay không có hứng thú sao?” Chương Hoa thấy Tố Tu ngây người bất động, nhất thời ánh mắt sáng lên, cười hì hì nói, “Không bằng đổi lại cho ta ở trên?”

Nghe vậy, Tố Tu lập tức phục hồi tinh thần, giơ tay lên gõ trán hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đừng mơ tưởng!”

Sau đó chợt ưỡn eo, không chút báo trước tiến vào thân thể Chương Hoa.

“A a...” Chương Hoa thấp giọng kêu thành tiếng lần nữa, nhưng giọng điệu thay đổi hoàn toàn, thanh âm mềm mại, nghe thật bùi tai.

Tố Tu một mặt ở trong cơ thể hắn động, một mặt ôm chặt hông của hắn, há mồm gặm cắn cái cổ trắng nõn kia, con ngươi sâu kín ầm trầm, đáy mắt ý tình cuộn trào.

“A a a...” Chương Hoa đột nhiên kêu lớn, xoay đầu hôn lên môi Tố Tu, hàm hàm hồ hồ lẩm nhẩm, “Tố Tu, ngươi sờ sờ ta...”

Tố Tu cau mi lại, hừ lạnh.

Nhưng ngón tay thực sự di chuyển xuống, từ từ nắm lấy dương v*t đã cứng rắn của hắn, vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng. Đồng thời gia tăng lực độ, tiếp tục ở hung hăng trong cơ thể hắn.

Khuôn mặt Chương Hoa đã đỏ một mảnh, con ngươi đen mở to, dần dần có chút thất thần. Hắn thuận theo Tố Tu động mà đung đưa thân thể mình, chủ động nghênh hợp với cái rút ra xuyên vào mãnh liệt kia, thời khắc kích tình nhất, không kìm được nói ra một câu kia: “Tố Tu, ta thích ngươi.”

Tay Tố Tu run một cái, lực đạo lại tăng thêm mấy phần, rất nhanh thì ra trong cơ thể Chương Hoa. Mà Chương Hoa cũng mềm nhũn ngã xuống, hai chân co giật, khẽ kêu một tiếng rồi bắn ra bạch trọc.

Xuân sắc vô biên.

Hai người song song nằm ở trên giường, há miệng thở dốc.

Chương Hoa cảm thấy thân thể dính dính, vô cùng không thoải mái, nhưng vẫn một lòng cọ cọ người Tố Tu, lặp lại câu nói vừa rồi: “Tố Tu, Tố Tu, ta thích ngươi.”

“Ừ.” Tố Tu lãnh lãnh đạm đạm đáp một tiếng, nói, “Ngươi đã nói rất nhiều lần.”

“Những lời này, bất luận là nói bao nhiêu lần cũng sẽ không chán.” Dừng một chút, vô cùng khoa trương thở dài một hơi, nói, “Tại sao ngươi cho tới bây giờ cũng không chịu nói với ta câu đó?”

“Không cần thiết.” Chân mày Tố Tu nhíu chặt, thanh âm lạnh như băng sương.

Chương Hoa cũng không chịu bỏ qua mà tiến lên, dùng sức hôn lấy đôi môi y.

“Nhưng là ta thích nghe a.” Nhíu mày, đáy mắt dao động, cười hỏi, “Tố Tu, ngươi rốt cuộc có thích ta không?”

Ngữ điệu cố ý kéo thật dài, cực kỳ mê hoặc lòng người.

Trong lòng Tố Tu giật mình, nắm chăn đắp lên đầu hắn, hơi tức giận nói: “Câm miệng! Mau ngủ.”

“Ai ai.” Chương Hoa ngoan ngoãn rút vào trong chăn, trong miệng vẫn không ngừng nói thầm, “Ngươi quả nhiên chưa thích ta lắm... A a, thật ra thì ngưoi căn bản một chút cũng không thích ta đi, ngươi cũng chỉ cùng ta vui đùa mà thôi, ô, sao mệnh ta lại khổ thế này...”

Khuôn mặt Tố Tu hơi hơi vặn vẹo, không để ý tới hắn.

Chương Hoa quay đầu lầm bầm một lát quả nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, ngã đã liền ngủ.

Tố Tu đợi người ngủ say, mới động thủ đem người ôm vào lòng, đôi mắt chăm chú nhìn kỹ dung nhan tuấn tú vô song kia.

Vẫn là không phải bộ dáng bôi son chét phấn thì nhìn được hơn.

Tố Tu thực sự nghĩ không ra, Chương Hoa vì sao thích giả gái như vậy, chẳng lẽ bởi vì một câu nói hắn từng nói trước đây?

Suốt năm trăm năm, cứ như vậy tử triền lạn đả đuổi theo mình, bị đánh bị chửi bị tổn thương cũng không chịu buông tay. Đến tột cùng là phải thích đến mức nào, mới có thể liều lĩnh như vậy?

Ngay cả người lãnh mạc vô tình như y, cũng đã dần dần bị một lòng say mê của hắn làm dao động, muốn không động tâm cũng không được. Rõ ràng không tin ái tình, lại không nhịn được vì hồ ly đần kia mà đánh cược một trận.

Nếu thật sự có thể vĩnh viễn cùng nhau, y chỉ mong có thể cùng người này tiếp tục đi một đường. Mười ngón tay nắm chặt, không chia cách nữa.

Nghĩ nghĩ, ngón tay không tự chủ được quấn quấn tóc đen của Chương Hoa, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

Sau đó cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng mềm mại kia.

“Ưm...” Chương Hoa ngủ không được an ổn lắm, cho dù ở trong mộng, cũng còn không quên gọi tên Tố Tu.

Tố Tu liền khẽ cười cười.

Y tiếp tục cúi đầu, từ từ tới gần tai Chương Hoa, thanh âm hiếm khi dịu dàng: “Ngu ngốc, ta thích ngươi.”

~ Toàn văn hoàn ~

Nhấn Mở Bình Luận