Nhục Hồng Ngải
Bách mở điện thoại lên, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ, của bác Miên. Thế nhưng anh không thể giải thích cặn kẽ cho từng người. Trong quá khứ, anh và mẹ từng có nhiều bất đồng. Anh biết tính mẹ mình, bà không phải là người dễ thuyết phục. Anh bấm nút gọi lại cho mẹ. Ngay lập tức bà bắt máy ngay, anh hiểu rõ tâm trạng sốt ruột của bà bây giờ.
"Mày..."
Bách vội ngắt lời: "Con hiểu. Mong mọi người tin tưởng con. Bây giờ con không thể giải thích được. Mọi người cứ làm theo cách của mọi người, con sẽ làm theo cách của con. Mẹ đừng lo cũng không cần gọi nữa." Nói xong Bách ngắt máy, không để mẹ nói thêm lời nào.
Anh ngay lập tức bấm số trên thiếp, từ chối những cuộc gọi khác tới. Bách hồi hộp chờ đợi phía bên kia đầu dây nhấc máy. Cuộc gọi thứ nhất, thứ hai vẫn không thấy phản hồi gì. Bách vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi.
Đến giữa hồi chuông thứ năm thì phía bên kia nhấc máy.
"Alo?"
"Alo đây có phải là số điện thoại của thầy H"Nue không ạ?". Bách líu ríu hỏi.
"Vâng đúng rồi. Có việc gì không ạ?"
"Tôi...em là người đàn ông lúc nãy ở bến xe. Em thực sự cần anh giúp...".
Sau đó, Bách đi xe sâu vào trong TP Sơn La, vòng vèo vào những đường đồi núi, dừng lại dưới chân một ngọn dốc lớn, theo hướng dẫn của thầy H"Nue. Trời cũng đã ngả dần về cuối chiều.
Anh sốt ruột bấm máy gọi lại số điện thoại kia. Khoảng 10 phút sau, người đàn ông vạm vỡ với ánh nhìn kiên định anh đã gặp sáng nay, chạy nhanh xuống dốc.
"Chào..chào anh..thầy...". Bách lắp bắp.
Thầy H"Nue nở nụ cười thân tình rồi chìa tay ra cho Bách để bắt lấy.
"Tôi cũng không ngờ cậu tìm đến tận đây...Vất vả rồi..."
"Vâng..giờ có vái tứ phương em cũng phải làm..."
"Tôi cũng không hiểu kiếp trước mắc nợ gì cậu nữa haha. Nhìn thấy là bắt buộc phải giúp rồi...Giờ cậu có thể chịu khổ vài hôm để tôi tìm cách không?"
"Vâng được...giờ em phải làm gì...Còn chiếc xe?"
"Giờ tôi phụ đẩy xe của cậu lên đồi. Lên trên kia đường không chạy xe được đâu vì dốc lắm. Nếu cậu không chê có thể ở tạm bản của tôi, nhà của tôi. Không được văn minh như ở dưới đó, nhưng cũng nhiều cái hay lắm. Có khi sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái và lạc quan hơn..."
Bách gật đầu rồi cùng thầy H"Nue dắt xe lên trên dốc đồi. Hai người hì hục đẩy xe lên con đường mòn rất xa mà vẫn chưa thấy làng bản nào hiện ra.
Bách lúng túng trong sự im lặng. Quả thực trong lòng anh vẫn còn nhiều lấn cấn nhưng không biết mở lời như thế nào. Dù sao đi lên đây cũng nguy hiểm chẳng kém gì dấn thân sang nước bạn xa xôi.
Thầy H"Nue mở lời trước: "Đường hơi khó đi, cậu kiên nhẫn một chút. Tôi đi mãi cũng mới xuống được tới đây. Tôi biết cậu còn nhiều câu hỏi, thế nhưng đợi lên kia nghỉ uống chút trà thuốc ở đây cho đỡ mệt mỏi đã. Trời cũng sắp tối rồi."
Bách gật gù. Một lúc sau, đi qua vài tán cây rừng và những dải núi thoai thoải vòng vèo phía dưới, những ngôi nhà đầu tiên đã hiện ra.
"Đây là bản tôi. Bản H"Meung, hơi khó đọc, nhưng chúng tôi là người Mông." Thầy H"Nue vẫn niềm nở nói.
Anh dắt xe đi sâu vào trong bản, theo chân thầy H"Nue. Những ngôi nhà sàn san sát nhau xuất hiện, đều là nhà trệt bằng gỗ, nhiều gian, quây ngoài bằng những chiếc tường đá. Bên trong sân nhà thường có chuồng nhốt vài con bò, lợn, gà hay để cối xay lúa. Phía bên trong các ngôi nhà, ánh điện đã được bật lên. Bóng tối đang buông xuống dưới làng bản. Trên con đường đất đá gập ghềnh ở giữa, vẫn có vài đứa trẻ con mặc những bộ đồ truyền thống, chạy chân đất qua lại chơi với nhau. Vài người phụ nữ mặc chiếc váy thổ cẩm nhiều màu đang lúi húi trong sân. Đây quả thực là những hình ảnh mà Bách không nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy trong đời: khung cảnh sinh hoạt của những dân tộc thiểu số.
Đi qua vài ngôi nhà, thầy H"Nue dừng chân tại một ngôi nhà khá lớn với phiến gỗ màu cánh gián trầm, rộng rãi, bên ngoài xây tường đá trắng ngang đầu rồi bảo: "Đây, nhà tôi đây rồi. Cậu dắt xe vào trong sân, để bên góc kia, tôi sẽ khóa lại cho..."
Bách dắt xe vào dưới góc trái của căn nhà rồi để thầy H"Nue với xích sắt buộc vào một chiếc cột. Phía ngoài sân có những tấm bạt phơi đầy những thứ cây cỏ khô.
Anh theo thầy H"Nue bước vào trong nhà trước khi bóng tối đuổi kịp tới chân. Khi bước vào cửa, thầy H"Nue với tay chạm nhẹ lên một chiếc chuông gió có 5 thanh dài treo ở trước cửa khiến nó rung lên nhè nhẹ. Bên trong nhà, thứ mùi ngai ngái như thuốc bắc bốc lên, khói nghi ngút từ một bếp cời lửa nhỏ nằm ở giữa nhà. Ở đó đã có một người đàn ông da ngăm ngăm ngồi rít thuốc trong một cái tẩu dài, một người phụ nữ lúi húi quấy đồ trong nồi đặt trên bếp, họ mặc bộ quần áo vải đen, đầu quấn khăn.
"Bố mẹ...". Thầy H"Nue nói khẽ bằng tiếng Kinh để cho Bách hiểu được.
Bách cúi đầu chào hai người. Hóa ra đây là bố mẹ của thầy. Hai người niềm nở mời Bách ngồi xuống một tấm phản gần đó. Mẹ của thầy H"Nue vẫn lúi húi bên cạnh bếp lửa chuẩn bị bữa tối. Bố của thầy H"Nue rót ra ba chén trà từ chiếc ấm đặt trên phản, mời Bách uống.
Bách nhấp thử một ngụm trà trong cốc. Mùi lá trà pha thuốc hơi hăng hắc xộc lên mũi anh. Quả thực anh uống không quen thứ trà mạn đăng đắng này. Bố của thầy H"Nue hỏi anh vài câu về gia đình, quê quán, câu chuyện của anh. Khi biết con của anh bị bắt cóc, người đàn ông cau mày:
"Vậy hả...Khổ thân cháu quá...Mà may cháu gặp H"Nue. Nhiều vụ thằng bé xử lý được mà công an cảnh sát dưới xuôi cũng chịu đấy...Cháu cứ yên tâm....". Ông lão mỉm cười rồi nhấp cốc trà. Thầy H"Nue ngồi bên cạnh chỉ cười trừ.
Chén trà chưa nguội thì bữa cơm tối đã chuẩn bị xong. Gia đình thầy H"Nue ngồi bên cạnh bếp lửa nóng, nấu một nồi canh thịt tỏa mùi hương. Trên mâm cơm sắp bên cạnh đó có đĩa rau rừng và một vài món thịt, một đấu cơm nóng, bát sứ và đũa. Bách bối rối ngồi xuống tham dự bữa cơm gia đình. Anh lâu lắm rồi mới có cảm giác của sự ấm cúng này, đã lâu lắm rồi chỉ có mỗi anh và con trai chòng chọc bên những món ăn đơn giản, qua loa, lạnh lẽo. Kể cả về dưới nhà mình ở quê, anh cũng không cảm thấy quen thuộc. Mẹ anh không ưa vợ anh.
Thầy H"Nue rất ít nói, chỉ vài lần nhắc Bách ăn uống tự nhiên hơn, ngoài ra chủ yếu là hai bố mẹ của thầy nói. Họ chia sẻ với Bách về cuộc sống trên đây, những năm trước thì thiếu thốn thế nào, dạo gần đây ra sao. Gia đình của thầy H"Nue có bố mẹ thầy và ba người con. Thầy có một chị gái, đã gả đi từ sớm ở bản bên cách đây mấy cây số đường núi, một cậu em trai đã xuống dưới thành phố làm việc. Quả thực Bách không cảm thấy cuộc sống ở đây khác biệt nhiều so với cuộc sống của những người Kinh dưới xuôi, anh chỉ cảm thấy con người trên này đơn thuần và mộc mạc hơn mà thôi.
"Hầu hết người trên này đều bị "xuôi hóa" hết rồi cháu ạ! Hahaa. Giao thương nhiều quá. Đều biết nói tiếng Kinh mà, dù nhiều từ chưa được rõ. Cháu lên đây đúng mùa gặt đấy...". Bố thầy H"Nue nói.
"Ăn đi con, rồi đâu ra đó hết. Ông Giàng không lỡ lấy gì của người tốt đâu. Thằng H"Nue sẽ giúp con!". Mẹ thầy H"Nue nói an ủi rồi quay sang thầy: "Mai, con dẫn bạn qua dự lễ Lại gia bên bản Moan cho khuây khỏa, rồi về dự lễ Cơm mới cúng Giàng nhé..."
Thầy H"Nue lắc đầu: "Con không nghĩ lễ đó làm con người ta khuây khỏa được..."
"Ây cha, mày cứ luyên thuyên, mai bên đó múa hát nhiều lắm, mà còn Lễ Xá Uế nữa, được thưởng cống vật quý đấy, sang dự mang về cho mẹ thử..."
Thầy H"Nue nghe thế không đáp lại nữa.
"Nhà bác không làm nông nữa, mà giờ chỉ cho thuê ruộng thôi, rồi chuyển đồ gỗ với thảo mộc phơi cho thằng Ba dưới xuôi bán, chỉ để một thửa nương nhỏ trồng lấy lệ,.ùa gặt đầu vẫn phải làm lễ Cơm mới. Rày mấy hôm nữa là người dân bản này lại xay lúa ầm ầm đây...". Bố thầy H"Nue lại hút ống tẩu dài rồi nói với Bách.
Bách ngồi im nãy giờ không hiểu gì lắm, chắc đó là những tục lệ của người dân bản. Qua cuộc nói chuyện nãy giờ và sự tiếp xúc của anh với những con người này, trong tâm can anh dấy lên sự yên tâm dù cho vẫn còn giằng xé, có lẽ lựa chọn của anh đã đúng chăng?
Xong bữa cơm, anh muốn phụ mẹ của thầy H"Nue dọn dẹp nhưng thầy đã gạt anh sang, nhanh nhẹn thu gọn đồ giúp mẹ mình. Bách đứng tần ngần ở ngoài cửa ra vào, không biết nên làm gì.
Anh ngồi bệt xuống cửa gian nhà, nhìn lên trên trời cao. Bầu trời đã chìm vào màn đêm, chỉ có những đám mây nhạt dần trôi lảng bảng. Điểm sáng duy nhất trên bầu trời là một vầng trăng khuyết.
Anh lại khẽ lôi mảnh giấy quý giá mà vợ anh để lại ra, đọc kĩ thêm. Câu thơ cuối khiến anh giật mình nhìn lên bầu trời. "Nguyệt thực ư? Chẳng phải là khi trăng tròn sao?" Anh thầm nghĩ. Vậy thì liệu thời gian dành cho anh có đủ 2 tuần nữa không?
Thầy H"Nue khẽ đi từ sân sau quành lên, đứng bên trái Bách, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống hiên nhà. Bách giật mình giấu tờ giấy vào túi quần. Anh không muốn ai biết về sự tồn tại của lời chỉ dẫn này. Đây dường như là một bí mật giữa anh và vợ mình, như một lời thề nguyền không thể cho người thứ ba biết được.
"Chắc cậu buồn lắm?"
"Vâng..." Bách đáp.
"Cậu muốn hỏi gì tôi. Giờ mới có thời gian để giải đáp được cho cậu.."
"Vâng..tại sao anh lại có thể giúp tôi? Anh có quen biết gì với tôi, hay có ai tên là Thanh Dương không?"
Thầy H"Nue cau mày nhẹ rồi lắc đầu: "Không, tôi không biết cậu...Thế giới của tôi kì bì lắm, cậu sẽ không hiểu rõ được. Nhưng đại loại như thế này, tôi có một năng lực đặc biệt. Tôi có thể nhìn thấy tia năng lượng của con người. Nghe có vẻ hoang đường nhưng là thật. Khi nhìn thấy cậu lần đầu, tôi chỉ thấy sự sầu đau tồn đọng trong nhiều năm chứ không đơn thuần là mới đây...Và đặc biệt hơn nữa..."
Bách ngồi yên lặng lắng nghe.
"Đó là...tôi nhìn thấy ở cậu một tia năng lượng bất thường và rất hiếm.".
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
"Vậy ư? Như thế nào cơ?"
"Một tia năng lượng đỏ tươi hiếm thấy ở người...Tôi mới nhìn thấy người có năng lượng như thế đúng 2 lần thôi...Cách đây cũng khá lâu rồi, chỉ duy nhất ở vùng núi này. Tôi cũng là người mang nghiệp, một năm bôn ba khắp nơi là chuyện thường tình, nhưng chưa từng nhìn thấy thêm lần nào nữa, suốt 3,4 năm nay. Nếu cậu không tiếp xúc với người ở trên này..thì chỉ có thể là thằng bé con cậu có liên quan...Tôi nghĩ tôi có thể giúp được..."
"Hóa ra đó là lí do anh cứ hỏi tôi như vậy..."
"Trước đó sức khỏe thằng bé thế nào?"
"Nó..còn đang bị sốt phát ban nữa..." Bách nói giọng run run, trái tim như bị bóp nghẹt lại. "Không biết giờ nó sống thế nào nữa..."
"Mong là tia năng lượng đích thực xuất phát từ cậu bé. Mai tôi sẽ vận phép lần theo tia năng lượng trên người anh xem sao. Càng để lâu sẽ càng phai nhạt, vì nó không xuất phát từ bản thân anh..." Thầy H"Nue đáp. "Cách đó sẽ giúp định hướng và tìm thằng bé nhanh hơn!"
Bách gật đầu rồi tính đứng dậy.
"À...". Thầy H"Nue nói tiếp "Ở trên vùng núi này có nhiều thứ kì lạ, phong tục,...cậu làm gì nhớ hỏi trước nhé, cũng đừng đi đâu linh tinh..."
"À vâng...cái đó tôi tự hiểu, anh cứ yên tâm..." Bách nói
Thầy H"Nue dẫn anh ra buồng tắm dựng ở sân sau để tắm rửa qua rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, thầy H"Nue sắp xếp cho anh nằm ngủ trên một ấm phản nhỏ có gối và chiếu ở trong góc của gian phòng, bên cạnh một cửa sổ nằm hơi cao, khép kín, thông ra phía sau căn nhà. Đây có vẻ là phòng làm việc hay trữ đồ trong gia đình hoặc từng là phòng cũ của một ai đó. Thầy H"Nue bảo rằng thầy sẽ ở ngay gian bên cạnh, còn bố mẹ thầy thì ở bên chái nhà đối diện. Nhà thầy từng có nhiều người ở nên phòng trống còn rất thoải mái. Thầy H"Nue lui vào phòng bên cạnh, khẽ đóng chiếc cửa gỗ vào. Bách nhìn thấy trên cửa của gian phòng vẽ một bức tranh giấy hình một người phụ nữa cưỡi hổ rất oai nghiêm, phía trên cửa cũng treo một chiếc vòng mây bện, phía dưới là ba chiếc lông chim hay gà rất lớn. Cách trang trí nhà cửa ở đây cũng thật lạ.
Anh nằm xuống, nhìn lên trên trần gỗ, suy nghĩ mông lung. Anh vẫn cảm thấy khó tin về kết quả của cuộc hành trình này. Thật là mù quáng. Anh đang tốn thời gian ở đây, mà chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa...Hay là anh bỏ đi vào sáng mai?
Ngoài kia, bỗng vang lên tiếng kêu lớn của một con chim, nghe như cú lợn, khắc khoải giữa không gian tịch mịch. Nghe đâu như nó vừa bay ngang qua mái nhà. Bách co rúm người lại trên chiếc phản cứng ngắc. Không khí ở đây nghe sao rờn rợn.
Thời gian trôi đi, Bách lim dim ngủ thiếp đi mất.
Bất chợt anh bị đánh thức bởi một tiếng động trong đêm.
Bộp...Bộp...Bộp..
Có thứ gì đó đang giộng rất nhẹ vào chiếc cửa sổ bên trên anh.
Bách còn nghe thấy tiếng chuông gió vang lên lanh canh lanh canh liên tục từ phía xa xa, chiếc chuông gió ở cừa vào căn nhà.
Bách khẽ ngồi dậy nghe ngóng rồi đứng trên phản, lại gần chiếc cửa sổ. Tiếng động vẫn vang lên nhè nhẹ. Cái gì thế nhỉ?
"Anh gì ơi!" Có tiếng thì thầm nhẹ, rất sõi, bằng tiếng Kinh. Bách giật mình nhưng cũng không dám đáp.
Tay anh cầm vào chiếc chốt gỗ, định rút ra rồi mở hé cửa xem sao.
Thế nhưng bỗng dưng có một lực kéo ngược anh về phía sau.