Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy
Khu rừng tối om. Không một chút ánh trăng tỏa xuống trong đêm, và khi Tim Lửa ngước lên, anh chẳng thấy gì ngoài một khối cây cành mờ mờ tựa vào bầu trời. Cây cối có vẻ cao hơn anh nhớ, vây bủa chung quanh anh. Mâm xôi và dây leo quấn chặt lấy thân anh.
"Lá Đốm!" Anh meo. "Lá Đốm, cô ở đâu?"
Không có lời đáp lại tiếng kêu gào của anh, chỉ có tiếng nước sùng sục ở đâu đó đằng trước. Hoảng vía, anh bước tới trước và chỉ thấy tuyệt một khoảng không đen xì dưới chân mình khi dòng nước hung dữ cứ chực lôi giằng anh xuống cùng với nó.
Đâu đó trong tâm trí, Tim Lửa biết mình đang mơ. Anh đã nằm trong hang chiến binh với hy vọng sẽ gặp Lá Đốm trong giấc ngủ. Khi Tim Lửa mới vào bộ tộc Sấm, Lá Đốm là mèo lang y, nhưng cô đã bị một trong những thuộc hạ của Đuôi Gãy giết hại dã man. Bây giờ cô hay gặp Tim Lửa trong những giấc mơ, vậy là một lần nữa, anh có thể tìm thấy những câu trả lời cho những vấn đề rắc rối của mình trong vẻ thông thái dịu dàng của cô.
Nhưng bây giờ, dẫu đã ráo riết sục sạo khắp khu rừng tối thui, anh vẫn không thể tìm thấy cô. "Lá Đốm!" Anh kêu lên lần nữa. Đây không phải lần đầu tiên trong những giấc mơ gần đây mà cô vô hình đối với anh. Lần vừa qua, anh chỉ nghe được tiếng của cô, và anh phải chống chỏi với nỗi sợ kinh hồn rằng cô đã rời xa anh. "Lá Đốm, đừng bỏ rơi tôi!" Anh nài nỉ.
Một khối nặng đáp xuống người anh từ phía sau. Tim Lửa giãy giụa dưới nền đất rừng, cố thoát ra. Thế rồi, mùi của một mèo khác ngập tràn mũi anh, anh liền mở choàng mắt ra, thấy mình đang lăn lộn trong ổ rêu của mình, với Da Bụi đập tới tấp vào vai anh.
"Có gì với anh vậy?" Da Bụi ngao, "Không mèo nào chợp mắt được với tiếng anh gào thét như thế."
"Để anh ấy yên," Bão Cát ngóc đầu lên khỏi ổ của cô, cố gạt cơn ngái ngủ đi. "Đó chỉ là giấc mơ thôi. Không phải lỗi của anh ấy."
"Thế à." Da Bụi cười khẩy. anh ta quay lưng lại họ và len lỏi chui qua đám cành cây lĩa chĩa.
Tim Lửa ngồi dậy và bắt đầu chải cho rêu rớt ra khỏi lông. Qua vòm cây cháy đen thui ở trên đầu, anh có thể thấy mặt trời đã lên. Chắc hẳn Bão Trắng đã rời đi cùng với đội tuần tra bình minh – không còn nhiều chiến binh nào khác còn ngủ trong hang.
Màu đen trong giấc mơ của anh phai dần, nhưng anh không tài nào quên nó được. Tại sao khu rừng lại tối tăm và hãi hùng đến vậy? Tại sao Lá Đốm không đến gần anh, thậm chí không có cả mùi, không có cả tiếng nói?
"Anh ổn chứ?" Bão Cát hỏi, vẻ lo lắng hiện trong đôi mắt xanh lá cây của cô.
Tim Lửa lắc mình. "Tôi không sao," anh meo. "Chúng ta hãy đi săn đi."
Bầu trời tươi sáng, mặc dù không khí phảng phất cái lạnh lẽo của mùa lá rơi. Tim Lửa nhẹ cả người trước khung cảnh cỏ và dương xỉ mọc dày kín trở lại – khu rừng đang hồi phục. Phải chi thời tiết tốt sẽ kéo dài mãi mãi! Như vậy sự phát triển sẽ tiếp nối và con mồi sẽ trở lại.
Anh đi lên đỉnh khe núi, băng qua rừng về phía Rừng Thông. Kể từ sau vụ cháy, hầu hết mèo đều tránh phần lãnh địa gần sát với Bãi Cây Bị Đốn – nơi bị tàn phá khủng khiếp nhất. Lửa đã bùng lên từ đó, cả một khoảng rừng bỗng chốc hoang tàn, chỉ còn trơ lại lớp tro xám xịt, điểm vài gốc cây cụt. Tim Lửa tự hỏi liệu có cơ may sống sót nào cho con mồi ở đó, nhưng khi anh và Bão Cát tiến tới rìa Rừng Thông, anh đoán là mình sẽ thất vọng thôi.
Những cây thông cháy đen chỉ còn sót lại tấm thân nhọn hoắt, nghiêng ngả thành một đống lộn xộn, cây ngã tựa vào thân cây còn đứng yên. Vài cành khô lay động quặt quẹo trong gió. Mặt đất đen xì, không một tiếng chim ca.
"Ở đây vô ích," Bão Cát meo. "Chúng ta hãy đi..."
Cô im bặt khi một mèo khác hiện ra qua rừng cây – một hình thù mèo mướp pha trắng nhỏ nhắn sợ sệt bước đi trên tàn tích của vụ hỏa hoạn. Vọt ra một tiếng kêu sửng sốt, Tim Lửa nhận ra chị của mình – Công Nương.
Chị cũng nhận ra anh cùng lúc và lao bổ tới chỗ anh, rối rít kêu. "Tim Lửa! Tim Lửa!"
"Ai đó?" Bão Cát rít lên. "Chị ta làm khiếp hãi bọn mồi từ đây đến tận điểm Bốn Cây."
Trước khi Tim Lửa đáp lời, chị của anh đã đến bên anh. Chị rù rừ mãi như thể không ngừng được, chị dụi mặt mình vào mặt anh, và phủ khắp người anh bằng những cú liếm. "Tim Lửa, em còn sống!" Chị meo. "Chị sợ quá đi mất khi trông thấy đám cháy! Chị nghĩ em và chân Mây chết rồi chứ."
"Ồ, em vẫn khỏe mạnh," Tim Lửa ngượng ngùng meo, liếm nhanh Công Nương một cái để hồi đáp, rồi lùi lại trước con mắt tò mò không che giấu của Bão Cát. "Chân Mây cũng khỏe mạnh."
Liếc qua Bão Cát, anh bắt gặp vẻ gớm ghiếc hiện lên trên gương mặt của cô mèo hoe và lông của cô xù lên. "Đồ mèo kiểng," cô gừ. "Chị ta có mùi mèo kiểng khắp người."
Công Nương nhìn cô một cái, sợ hãi rồi nép sát mình vào Tim Lửa. "Đây... đây là một trong những bạn của em, phải không Tim Lửa?" Chị lắp bắp.
"Phải, đây là Bão Cát. Bão Cát, đây là chị của tôi – Công Nương, mẹ của chân Mây."
Bão Cát né một hai bước ra xa khỏi họ, mặc dù cô đã xẹp lông cổ xuống. "Mẹ của chân Mây?" Cô nhắc lại. "Chị ta vẫn gặp cả hai à?" Cô liếc xéo Tim Lửa, rõ ràng đang tự hỏi Tim Lửa đã kể cho Công Nương bao nhiêu về vụ đào thoát của chân Mây khỏi Hai Chân.
"Chân Mây đang rất tiến bộ," Tim Lửa meo. "Đúng không?" Anh nhìn xoáy vào mắt Bão Cát, ngầm bảo cô không được nói điều gì bất nhã về thằng lính nhỏ ngang bướng này.
"Cậu ta đi săn giỏi," Bão Cát thừa nhận. "Và cậu ta có những phẩm chất của một đấu sĩ tài ba."
Công Nương không biết Bão Cát không nói ra những gì. Mắt chị sáng ngời niềm tự hào và chị meo. "Chị biết nó sẽ là một chiến binh giỏi khi có Tim Lửa làm mèo bảo trợ cho nó mà."
"Nhưng chị chưa cho em biết chị đang làm gì ở đây," Tim Lửa meo, gấp rút đổi đề tài. "Chị đã đi rất xa khỏi ổ Hai Chân của chị."
"Chị đang đi tìm em. Chị cần biết chuyện gì xảy ra với em và chân Mây," Công Nương giải thích. "Chị đã trông thấy lửa cháy từ mảnh vườn nhà chị, rồi bẵng đi sau đó không thấy em tới thăm, thế là chị nghĩ..."
"Xin lỗi chị," Tim Lửa meo. "Lẽ ra em phải tới, nhưng chúng em bận tối mặt kể từ sau vụ cháy. Tụi em cần phải dựng lại trại, không có nhiều mồi còn lại trong rừng. Và em có nhiều trách nhiệm kể từ khi em trở thành thủ lĩnh trợ tá."
"Giờ em là thủ lĩnh trợ tá rồi? Của cả một bộ tộc? Tim Lửa, thật tuyệt vời!"
Tim Lửa cảm thấy nóng ran lên bối rối khi Công Nương nhìn trân trân vào anh.
Bão Cát tằng hằng một tiếng ho khan. "Có nhiều mồi phải bắt, Tim Lửa..."
"Cô nói đúng," Tim Lửa meo. "Công Nương, chị rất dũng cảm khi đi xa như thế này, nhưng chị phải về nhà ngay đi. Khu rừng rất nguy hiểm nếu chị không quen với nó."
"Được rồi, chị biết, nhưng..."
Tiếng rống của một con quái vật của Hai Chân cắt phăng lời chị, đồng thời lỗ mũi Tim Lửa muốn nổ tung vì mùi hôi nồng nặc của nó. Tiếng gầm mỗi lúc mỗi to hơn, và một thoáng sau con quái vật ló ra khỏi hàng cây, lao phầm phập dọc theo con đường lún sụt.
Theo bản năng, Tim Lửa và Bão Cát thụp người bên dưới một thân cây đen thùi, chờ con quái vật đi qua. Công Nương thì cứ đứng nguyên đó nhìn nó một cách tò mò.
"Nằm xuống!" Bão Cát rít lên với chị.
Công Nương có vẻ không hiểu, nhưng cũng vâng lời nằm ẹp xuống mặt đất sát bên Tim Lửa.
Thay vì đi qua, con quái vật ngừng lại. Tiếng rống gào của nó cũng đột ngột ngưng bặt. Một phần của con quái vật bật mở, và ba kẻ Hai Chân nhảy ra khỏi bụng nó.
Bọn Hai Chân mặc da(*) màu xanh đậm y hệt nhau. Không như hầu hết Hai Chân khác khi vào rừng, bọn này không mang theo con nít Hai Chân hoặc chó đi cùng. Chúng tản ra giữa những cây cháy đen, hú hét và giậm mạnh đến nỗi cẳng chân của chúng xới tung những luồng tro và bụi. Bão Cát hạ thấp đầu xuống và kìm nén một tiếng hắt hơi khi một trong bọn chúng đi ngang qua ba con mèo đang nằm bẹp, chỉ cách một con cáo.
(*) Tức là mặc quần áo.
"Chúng đang làm gì thế?" Tim Lửa lẩm bẩm.
"Hù dọa tất cả con mồi," Bão Cát rít khẽ, nhổ ra một ít bụi. "Thú thật, Tim Lửa, ai mà quan tâm bọn Hai Chân làm gì. Hết thảy bọn chúng đều điên cả."
"Tôi không biết..." Tim Lửa không thể không cảm thấy bầy Hai Chân này có mục đích, dẫu anh không hiểu đó là mục đích gì. Cái cách chúng chỉ trỏ tay và la om sòm với nhau cho thấy bọn chúng sẽ lục lọi khắp mọi ngõ ngách của khu rừng.
Một tên Hai Chân nữa huỳnh huỵch bước qua. Hắn nhặt lấy một cành khô và chọc vào những chỗ trũng và khua vào những bụi cây thấp cháy đen. Trông tựa như chúng đang săn tìm mồi, nếu không tính đến tiếng ồn ào mà chúng gây ra – sự huyên náo có thể đánh động một con thỏ điếc lác nhất.
"Chị có biết tất cả những việc đó là gì không?" Tim Lửa hỏi Công Nương.
"Chị không chắc lắm," Công Nương đáp. "Chị hiểu được chút xíu lời Hai Chân nói chuyện với nhau, nhưng đây không phải những từ mà chủ nhà của chị hay dùng. Chị nghĩ họ đang gọi một ai đó, nhưng chị không biết là ai."
Trong khi Tim Lửa nhìn, tên Hai Chân vứt cành cây đi. Có sự nóng nảy, kích động trong bước chuyển động của hắn. Hắn lại gào lên, và các Hai Chân kia hiện ra khỏi những tàng cây. Tất cả ba bọn họ quay trở về con quái vật và leo vào bên trong bụng của nó. Tiếng gầm rú lại nổi lên, và con quái vật nảy xóc, phóng đi và biến mất vào rừng cây.
"Hừ!" Bão Cát ngồi dậy và bắt đầu liếm bộ lông bết tro bụi của mình. "Tạ ơn bộ tộc Sao, chúng đi rồi!"
Tim Lửa đứng lên, mắt dán tịt vào chỗ thân cây, nơi mà con quái vật biến mất. Tiếng động đã nhòa đi và mùi cũng đang phai dần. "Tôi không thích điều đó." Anh meo.
"Thôi nào, Tim Lửa!" Bão Cát bước tới bên anh và húc nhẹ anh một cái. "Tại sao anh phải mất công về Hai Chân? Chúng là đồ khùng, thế thôi."
"Không, tôi nghĩ họ biết mình đang làm gì, mặc dù trông họ thật quái dị đối với chúng ta," Tim Lửa đáp. "Họ thường mang con cái và chó vào rừng... nhưng những Hai Chân này thì không. Nếu Công Nương nói đúng thì họ đang tìm kiếm thứ gì đó, và họ không tìm thấy. Tôi muốn biết họ đang làm gì," anh ngừng một chút rồi nói thêm. "Với lại, chúng ta rất hiếm khi thấy Hai Chân ở phần rừng này. Họ ở quá gần trại của chúng ta, tôi không thích thế."
Vẻ nôn nóng của Bão Cát mất dần đi, và cô ấn mõm mình vào vai anh. "Anh có thể lưu ý những đội tuần tra phải cảnh giác." Cô nhắc anh.
"Phải," Tim Lửa trầm ngâm gật đầu. "Tôi sẽ làm."
Khi chào tạm biệt Công Nương, anh cố đấu tranh để đẩy lùi mối lo âu ra khỏi tâm trí. Có gì đó đang diễn ra trong khu rừng mà anh không hiểu, và anh e sợ nó đồng nghĩa với mối nguy hiểm cho bộ tộc mình.
Đi tắt qua một góc Rừng Thông, Tim Lửa và Bão Cát hướng ra phía dòng sông và gò đá Thái Dương. Chẳng thấy bóng dáng con mồi nào giữa những thân cây gầy đét, và tiếng náo động do bọn Hai Chân gây ra càng khẳng định điều đó.
"Chúng ta hãy men theo biên giới bộ tộc Sông ngược lên điểm Bốn Cây," Tim Lửa quyết định. "Ở đó có thể có thứ đáng để bắt."
Nhưng khi họ trông thấy gò đá Thái Dương, Tim Lửa dừng phắt lại trước một giọng quen thuộc gọi tên anh. Anh nhìn lên thì thấy Vằn Xám đứng hiên ngang trên đỉnh của tảng đá gần nhất; anh chiến binh xám liền leo xuống và lao bổ tới chỗ anh.
"Tim Lửa! Mình hy vọng sẽ gặp cậu."
"May phước là đội tuần tra không bắt quả tang anh," Bão Cát ngao. "Trông anh thật thoải mái trong lãnh địa của chúng tôi, đối với một chiến binh bộ tộc Sông."
"Hãy bỏ đi, Bão Cát," Vằn Xám meo. "Là tôi, Vằn Xám đây, nhớ không?"
"Nhớ chứ." Bão Cát đốp chát. Cô ngồi xuống, liếm một chân, rồi bắt đầu rửa mặt.
"Có vấn đề gì vậy, Vằn Xám?" Tim Lửa lo lắng hỏi, bạn mình hẳn đã không liều vào lãnh địa bộ tộc Sấm nếu không có lý do chính đáng.
"Không hẳn là vấn đề," anh chiến binh xám đáp. "Ít ra thì mình hy vọng là không có. Nhưng có điều này mình nghĩ là cậu nên biết."
"Vậy thì nói mau." Bão Cát meo.
Vằn Xám giật đuôi vào cô. "Sao Xoắn có một vị khách đến thăm vào hôm qua," anh bảo với Tim Lửa. Đôi mắt hổ phách nheo lại. "Đó là Sao Cọp."
"Cái gì? Hắn muốn gì?" Tim Lửa lúng túng.
Vằn Xám lắc đầu. "Mình không biết. Nhưng bây giờ Sao Xoắn yếu lắm rồi. Cả bộ tộc đều biết ngài đang sống mạng cuối cùng của mình. Sao Cọp chỉ gặp ngài chút xíu thôi, nhưng lại nói chuyện rất lâu với Lông Báo Đốm."
Nghe nhắc đến bà thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông càng khiến Tim Lửa lo sợ. Bà ta và Sao Cọp đã nói với nhau những gì? Viễn cảnh về một liên minh giữa bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông hiện lên trong tâm trí anh, với bộ tộc Sấm bị kẹt ở giữa họ. Nhưng rồi anh tự nhủ mình đã lo lắng thái quá. Anh không có lý do để nghĩ hai mèo đó đang bàn tính điều gì.
"Thật hiếm khi các tộc trưởng đến thăm viếng nhau," Tim Lửa chỉ ra. "Nếu Sao Xoắn sắp qua đời thì có lẽ Sao Cọp muốn tới để tỏ lòng tôn kính của mình lần cuối cùng."
"Có lẽ," Vằn Xám gắt. "Thế thì tại sao lại tiêu tốn quá nhiều thời gian với Lông Báo Đốm như vậy? Mình đã cố lẻn lại gần để lắng nghe, và mình nghe Sao Cọp nói loáng thoáng gì đó về việc sẽ trở lại trại của tụi mình."
"Hắn chỉ nói thế thôi à?" Tim Lửa hỏi.
"Đó là tất cả những gì mình nghe được," Vằn Xám cúi đầu vẻ sượng sùng. "Lông Báo Đốm phát hiện ra mình và đuổi mình tránh xa khỏi lông bà ta ra."
"Có lẽ Sao Cọp muốn kết thân với bà ta," Tim Lửa đoán. "Dù gì bà ta cũng sẽ là tộc trưởng khi Sao Xoắn qua đời."
Anh quay phắt lại khi nghe một mèo khác gọi tên mình, và thấy Bàn Chân Sương đang ngoi lên khỏi dòng sông.
"Ối, lạy bộ tộc Sao!" Bão Cát hét toáng lên. "Chúng ta sẽ có hết thảy bộ tộc Sông ở đây chăng?"
"Tim Lửa!" Bàn Chân Sương thở hổn hển, rũ lông; Bão Cát bực bội nhảy lùi lại khi vài tia nước bắn trúng chân cô. "Tim Lửa, anh có trông thấy Hồ Xám không?"
"Hồ Xám hả?" Tim Lửa la to, hình dung ra ngay bà mèo già mà Bàn Chân Sương tin chắc là mẹ mình. Tim Lửa vẫn cảm thấy biết ơn bà nữ miu bộ tộc Sông này vì đã cho anh biết sự thật về hai mèo con của bộ tộc Sấm mà bà nuôi dưỡng như con mình, nhưng anh chưa hề gặp lại bà suốt một thời gian dài. "Hồ Xám làm gì ở đây?"
"Tôi không biết," Bàn Chân Sương từ bờ sông bước lên con dốc, mặt chị nhăn lại vì lo lắng. "Tôi không thể tìm thấy bà trong trại. Dạo này bà rất yếu và hay lẫn lộn. Tôi sợ bà đi thơ thẩn rồi lạc mất mà không biết mình đang làm gì."
"Bà không có ở đây," Vằn Xám phản đối. "Bà đâu đủ khỏe để bơi qua sông."
"Thế thì bà đi đâu?" Giọng Bàn Chân Sương cao vút lên thành tiếng rú. "Tôi đã tìm kiếm khắp ngõ ngách ở gần trại rồi mà không thấy bà. Vả lại bây giờ sông cũng cạn, không quá khó để bơi qua."
Tim Lửa suy nghĩ nhanh. Nếu làm sao đó mà Hồ Xám băng qua sông vào lãnh địa bộ tộc Sấm thì cần phải dò tìm ra bà ngay, càng nhanh càng tốt. Những mèo cùng bộ tộc của anh đang rất nhạy cảm với sự xâm lăng. Anh không muốn tưởng tượng điều gì xảy ra nếu một mèo hiếu chiến như Vằn Đen phát hiện ra bà trước tiên.
"Thôi được rồi," anh meo. "Tôi sẽ lần theo biên giới lên đến điểm Bốn Cây xem bà có đi lối ấy không. Bão Cát, cô trở về trại. Hãy báo cho những mèo khác biết sự việc và cảnh báo họ không được tấn công Hồ Xám nếu họ tìm thấy bà."
Bão Cát tròn mắt. "Được," cô meo khi đứng lên. "Tuy nhiên tôi sẽ săn mồi trên đường trở về. Đã đến lúc phải có mèo bắt mồi tươi cho bộ tộc chứ." Với cái đuôi nhổng cao, cô bươn bả vào rừng cây.
Bàn Chân Sương nghiêng đầu biết ơn về phía Tim Lửa. "Cảm ơn," chị meo. "Tôi sẽ không quên điều này. À, Tim Lửa này... nếu anh cần phải băng qua lãnh địa bộ tộc Sông để đưa Hồ Xám về, anh cứ bảo với bất cứ mèo nào là anh đã có sự chấp thuận của tôi."
Tim Lửa gật đầu cảm ơn. Anh có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu mình bị bắt ở phía bên kia biên giới bởi một đội tuần tra do Lông Báo Đốm dẫn đầu.
"Về thôi, Bàn Chân Sương," Vằn Xám khích lệ. "Tôi sẽ bơi sau cô. Chúng ta sẽ kiểm tra trại thật kỹ một lần nữa."
"Cảm ơn, Vằn