Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần
Tình huống phát sinh trước mắt này, mọi người không hẹn mà cùng chung tiếng lòng.
Cốc ma ma thật lâu mới kịp phản ứng, vừa vặn nghe Tô Quỳ tự giới thiệu tên, hoảng sợ mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
Thật khó xử cho lão thái thái đã lớn tuổi, nàng vốn nên được hưởng thụ tình thương của cha, không phải để cho bà mỗi ngày đều lo lắng.
Đây chính là Quân Mạc đó! Người đem toàn bộ Đại Nguyên thâu tóm trong lòng bàn tay. Chính là nhiếp chính vương (*) cầm quyền ở phía sau Đại Nguyên, người thật xứng với tên.
[(*) Là người thay thế vua cầm quyền khi vua bệnh tật hoặc còn nhỏ (lẽ ra nên giải thích từ chương 2)]
Bà run cầm cập, bịch quỳ sụp xuống đất, lắp bắp mở miệng: "Nô tỳ thỉnh an Vương gia, Vương gia xin thứ lỗi, tiểu thư nhà nô tỳ trong lúc vô tình đã mạo phạm ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua."
Hành động của Cốc ma ma đồng loạt thức tỉnh một đám người, vì thế trước cửa hoàng cung đỏ thắm, một đám người ào ào quỳ gối.
Không dễ phát hiện Tô Quỳ cau mày một cái, thầm nghĩ may là thân thể nàmg tàn tật, không cần phải ở nơi này phân biệt rõ ràng giai cấp của cổ đại mà quỳ xuống đâu.
Nàng tưởng động tác mình vừa làm che giấu rất tốt, cũng không kém chút nào rơi vào trong mắt Quân Mạc, không biết tại sao, nhìn biểu tình không vui của nàng, hắn cũng không tốt.
Thật là gặp quỷ mà, nhưng nàng cũng không biết đâu!
Gương mặt hắn lạnh lẽo, phất phất tay áo, bảo: "Tất cả đứng lên đi."
Rồi hướng Cốc ma ma chậm chạp không chịu đứng dậy nói: "Ngươi cũng đứng lên. Bổn vương không trách nàng!"
Nhưng Tô Quỳ giống như đột nhiên kịp phản ứng vậy, mở to đôi mắt mèo trong suốt như sợi chỉ, ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn, "Ngươi lại là một Vương gia."
Cái gì gọi là ngươi lại là một Vương gia!
Cốc ma ma chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tưởng rằng mấy tháng trước tiểu thư trải qua tai nạn rốt cuộc đã trưởng thành, nhưng không mơ ước ——
Tích lũy dần để phóng tuyệt chiêu đâu!
Lúc này, đột nhiên từ trong đám người một nữ nhân dáng người yểu điệu mặc váy màu xanh lục chạy ra, bịch quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Quân Mạc dập đầu mạnh. Một khuôn mặt xinh đẹp khóc hoa lê đái vũ (*).
[*Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa]
"Vương gia, biểu tỷ là gặp quỷ a! Tỉ ấy trước kia không phải như vậy, lần này không biết tại sao lại nói bậy nói bạ, Vương gia ngài hãy nể mặt gia phụ của tiểu nữ, bỏ qua cho tỷ ấy một lần đi!"
Chân mày của Quân Mạc gắt gao nhíu lại, chuyện gì xảy ra với nữ nhân này vậy? Không thể hiểu được, nàng ta vừa rồi tai bị điếc sao? Không nghe được hắn đã nói với Cốc ma ma rằng sẽ không giận cá chém thớt lên tiểu thư nhà nàng sao?
Chỉ là, từ nhỏ đã ở trung tâm đấu đá giành quyền lợi, không quá nửa giây trong nháy mắt đã sáng tỏ mọi chuyện. Khóe mắt hắn thấy Tô Quỳ như cũ một bộ dạng không liên quan, môi anh đào cười tự đắc như xem kịch vui nhìn nữ nhân váy xanh diễn trò.
Hắn cũng vui vẻ phối hợp: "À? Cha ngươi là?
Nữ nhân trong lòng vui mừng, cố nén cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, âm thanh khóc lóc: "Cha tiểu nữ chính là Thái sư đương triều Phùng Thừa Chí, Vương gia ngài đại lượng tha cho tỷ ấy đi!"
Quân Mạc cũng không muốn tiếp xúc với nữ nhân giả dối này, ngược lại cảm thấy hứng thú với Tô Quỳ hơn: "Ngươi vừa nói nàng trước kia không phải như vậy? Vậy trước kia nàng như thế nào?"
"Cái này..." Phùng Thanh Thanh nhấp nháy mắt lẩn tránh, một kiểu dáng vẻ khổ mà không nói ra được.
Cốc ma ma vốn cho là Phùng Thanh Thanh thật lòng cầu tình, vào lúc này mới biết, thứ nữ chính là thứ nữ, vĩnh viễn không thể thành chính thất được.
Bây giờ hắn còn chưa phải hoàng thượng đâu, liền muốn dùng thủ đoạn với trưởng nữ rồi!
"Phốc xuy ---" Tô Quỳ không nhịn được cười một tràng, nàng ho khan mấy tiếng, tay nhỏ bé điểm nhẹ nàng không chút lưu tình giễu cợt: "Ngươi à ngươi, thật đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bôi đen ta, ngươi muốn nói cái gì? Nói trước kia ta hung hăng càn quấy, bắt nạt hạ nhân, bất kính với trưởng bối đúng không?"
Phùng Thanh Thanh hốc mắt rưng rưng, trợn to hai mắt đau buồn nhìn Tô Quỳ không dám tin nói: "Tỷ là đang nói cái gì? Thanh Thanh làm sao dám."