Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Kết truyện, Phùng Yên Nhiên bị gia tộc vứt bỏ, từ đây thanh đăng cổ phật, kết liễu thân tàn.
Tô Quỳ nhắm mắt kìm lại tiếng chửi bật trong lòng. Nếu hệ thống có thật thể thì cô tin cô có thể lập tức phá hủy nó :).
Tất cả là vì sống lại, Tô Quỳ nắm chặt tay.
Lúc mở mắt ra, trong mắt đã mang theo một tia lệ khí, đây là tính cách của bản thân nguyên chủ.
Tô Quỳ vung tay lên hất bát thuốc bên cạnh giường xuống dưới đất. Bát sứ "choang" một tiếng rồi vỡ thành vài miếng.
Vậy nên đám thị nữ vừa vào đã nhìn thấy đại tiểu thư sắc mặt trắng bệch mím chặt môi, đôi mắt tràn đầy thô bạo.
Các nàng giật mình, bùm bùm quỳ xuống, “Tiểu…… Tiểu thư, ngài sao vậy?”
Tô Quỳ hừ lạnh, “Từ khi bổn tiểu thư tỉnh lại, bên người còn không có nổi một người chăm sóc! Theo ta thấy một đám các ngươi đều thiếu dạy dỗ. Để cho các ngươi tưởng rằng các ngươi là chủ còn ta mới là người hầu!”
Cái mũ này mà rơi xuống đầu thì sao sống nổi? Các nàng đều là ký tên bán đứt nha hoàn, chủ nhân không vui bị đánh bị giết cũng không có người quan tâm.
Có hai nha hoàn lập tức sợ tới mức sắc mặt không còn một giọt máu, khóc lóc quỳ xuống dập đầu liên tục, miệng cầu xin, “Hu hu hu…… Đại tiểu thư tha mạng!”
“Viện trước của Tam tiểu thư dời đi cần người nên mới nhờ bọn nô tỳ đi giúp đỡ. Xin đại tiểu thư tha cho, lần sau nô tỳ không dám nữa.”
Tô Quỳ nghe xong không giận phản cười, đuôi mắt cong cong mang theo phong tình không kể xiết, “Ồ? Phùng Thanh Thanh, một đứa con vợ lẽ như nàng tính là thứ gì! Cũng dám sai nha hoàn của ta đi làm việc cho nàng. Như vậy đi, nếu các ngươi muốn sang bên đó hầu hạ nàng thì ta sẽ ban cho các ngươi một ân điển, thu dọn đồ đạc xong thì sang bên kia hầu hạ đi!”
Nàng vừa dứt lời thì sắc mặt hai nha đầu đồng thời thay đổi, “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng! Hức, hức……”
Phải biết rằng quy củ trong phủ Thái sư cực kỳ khắc nghiệt, hạ nhân bị chủ tử chán ghét, không chết cũng mất một tầng da!
Tô Quỳ lười nghe mấy người đó kêu gào. Trong tóm tắt cốt truyện mà hệ thống cho cô xem, hai nha hoàn này của Phùng Yên Nhiên đã bị Tứ di nương thu mua từ lâu rồi.
Có thể nói tính cách vụng về không biết trời cao đất dày này của Phùng Yên Nhiên, cùng với kết cục bi thảm không thể không kể công của hai nha hoàn này.
Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, Tô Quỳ mà bỏ qua dễ dàng như vậy thì đâu phù hợp với tính có thù tất báo của cô.
Nhân lúc còn sớm phải dọn dẹp ngay đám tép riu này, vở kịch lớn còn ở phía sau kia kìa!
Vì thế, Tô Quỳ lạnh mặt cao giọng quát: “Người đâu, kéo hai nha đầu không biết chủ nhân của mình là ai ra ngoài, sau này không cho bước vào sân của ta!”
Một ma ma theo giọng cô bước vào, trong tay bà còn cầm bát chè hạt sen, phía sau dẫn theo hai bà tử khỏe mạnh. Ma ma thấy Tô Quỳ tỉnh lại vui mừng quá đỗi, vội vàng đi tới trước giường cô quan tâm hỏi han, “Thân thể của đại tiểu thư có còn khó chịu không?”
Thấy sắc mặt Tô Quỳ khó coi, trước giường lại hỗn loạn bèn vội vàng quát hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Cốc ma ma nghe hết đầu đuôi mọi chuyện lập tức giận dữ, bước một bước to tới hai nha hoàn kia, một chân đạp hai người đó ngã xuống rồi mắng to: “Tốt lắm, hai cái tiện nhân không biết chủ nhân của mình là ai! Tứ phòng cho các ngươi vàng hay là cho các ngươi bạc, chủ nhân của mình không hầu hạ lại chạy tới hầu hạ loại tiện nhân kia! Ta không ở đây một lúc mà các ngươi muốn lật trời rồi đúng không?”
Bà phất tay nói với hai bà thử bên cạnh, “Kéo ra ngoài, nhốt vào phòng củi đánh cho ta, chờ ta xin được chỉ thị của lão phu nhân lại đến định đoạt!”
Đại tiểu thư của bà mặc dù đi đứng không tốt những vẫn là chủ nhân cao quý của phủ Thái sư, càng là tròng mắt của lão phu nhân, không thể bị người khác dẫm đạp dù chỉ một chút!
Nếu hai tiện nhân này muốn đi tìm cái chết, Cốc ma ma cũng không ngại giết gà dọa khỉ một lần! Cũng làm hạ nhân trong phủ Thái sư biết ai mới là chủ nhân thật sự!