Chương 9: Tiểu Thư Tàn Phế (9)

Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Hoàng cung Đại Nguyên lưu li kim ngói, từng tòa cung điện ẩn sau tường cung màu đỏ, tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu.

Tô Quỳ ngồi trên xe ngựa gần ngủ gục, lúc này Cốc ma ma ngồi bên ngoài mới vén rèm lên, “Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”

Mà dựa theo quy củ thì tú nữ phải đi bộ vào cung. Cho dù Tô Quỳ đi đứng không tốt cũng không thể đi xe ngựa vào cung.

Tô Quỳ rất muốn chửi thầm cái bug này. Nguyên Dương Đế thiếu nữ nhân đến tình trạng gì mà ngay cả nguyên thân cũng ở trong đám tú nữ được lựa chọn.

Tô Quỳ đỡ Cốc ma ma xuống xe sau đó ngồi xuống xe lăn.

Lúc này cô cảm thấu có một ánh mắt nóng rực, cực kỳ có tính xâm lược đang nhìn mình. Giống như muốn đốt cháy toàn thân thành tro bụi vậy.

Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn về hướng đó. Liếc mắt một cái đã đâm vào một đôi mắt như giếng cổ sâu không thấy đáy.

Nam nhân vừa xuống xe ngựa kia có hàng lông mày sắc bén cùng đôi mắt lạnh băng. Ngũ quan như được dùng đao tước đang khẽ mím môi nhìn cô.

Hắng đứng khoanh tay, dáng.người cao lớn thẳng tắp càng thêm xuất chung giữa đám tú nữ.

Đôi mắt lạnh lẽo của hắn đang dừng trên người Tô Quỳ.

Tô Quỳ ngây người một giây rồi lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô nở một nụ cười tươi làm lúm đồng tiền bên má hiện lên rõ ràng.

Nụ cười kia xinh đẹp chói mắt như nắng tháng ba, không chỉ kinh diễm một mình hắn.

Chỉ xét một cách đơn giản ánh mắt của những tú nữ khác nhìn về phía Tô Quỳ là biết. Ánh mắt lạnh như băng chỉ hận không thể hóa thành thật bay tới đủ để thấy được lực sát thương của nụ cười đó.

Nam nhân híp híp mắt, mắt phượng hẹp dài mang theo tà tứ, đột nhiên nhấc chân bước về phía cô.

Bước chân kiên định mạnh mẽ giống như một vị chiến sĩ tay cầm bảo kiếm, mang theo khí thếnđủ để nghiền áp thiên địa ập tới trước mắt.

Phong thái này có thể làm lu mờ tất cả!

Tô Quỳ lẳng lặng dựa vào xe lăn nhẹ nhàng cười. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không ai bì nổi.

Mà trong nội tâm, cô có phần khẩn trương, cũng vó phần kích động. Nhưng những cảm xúc này đều không so được với sự run rẩy từ trong linh hồn.

Hưng phấn lớn hơn sợ hãi ——

Chỉ ngắn ngủn mấy chục mét, lại giống như dài tận trăm năm.

Nam nhân lại chỉ nhìn cô, lướt qua đám đông im ắng không một tiếng động đi tới gần.

Hắn nhìn cô từ trên xuống, “Ngươi tên là gì?”

Tô Quỳ cong môi cười tùy ý, mang theo một chút khiêu khích, “Ngươi thì sak? Ngươi tê là gì?”

Chưa từng có người nào dám vô lễ trước mặt hắn như vậy. Chẳng những làm lơ câu hỏi của hắn mà còn dám hỏi thẳng lên hắn.

Thú vị……

Nam nhân nhíu nhíu mày, đại khái xem như thiếu nữ?

Đúng rồi, thiếu nữ, một thiếu nữ kiệt ngạo khó thuần, trong xương cốt lộ ra sự giảo hoạt.

Sau một lúc lâu, hắn cười khẽ, "Ta tên là Quân Mạc, nhớ kỹ.”

Quả nhiên là hắn!

Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn hắn, Quân Mạc quá cao, lấy tư thế lúc này của cô muốn nhìn hắn thật sự khó khăn.

Vì thế, Tô Quỳ làm một chuyện làm đám người kinh ngạc rơi cả cằm. Cô vươn bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy bày tay to lạnh lẽo của Quân Mạc rồi nhẹ nhàng kéo xuống phía dưới.

Điều làm mọi người cảm thấy giật mình chính là Quân Mạc lại cong người xuống. Cuối cùng chậm rãi nửa ngồi xổm trước mặt đối diện với cô.

Tốt quá! Tô Quỳ rút tay lại. Trong nháy mắt khi cô rút tay lại, đáy lòng Quân Mạc lại đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

Mà Tô Quỳ giống như vừa thực hiện được một chuyện lớn, cô cười vui vẻ, “Ta là A Quỳ.”

“A Quỳ?” Quân Mạc lặp lại cái tên này trong miệng, cảm thấy như có thể lộ ra mật ngọt vậy.

Nhấn Mở Bình Luận