Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Dựa theo quy định của mỗi triều đại, cho dù thân phận của các tú nữ có khác biệt đến đâu, thì trước khi vào cung đều phải đi vào phòng tối để các ma ma kiểm tra.
Có bị sâu răng không, cơ thể có bệnh kín gì không, nếu nghiêm trọng thì cơ thể còn không được có một nốt ruồi nào.
Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ.
Chuyện phải vào phòng tối để các ma ma kiểm tra cơ thể, lại còn phải cởi hết quần áo này với những tú nữ có thân phận cao quý là một chuyện rất nhục nhã.
Cho nên trước khi vào cung, phần lớn người nhà của nhức người này đều đã chào hỏi qua một lần. Lúc này chỉ cần dựa theo quy củ đi vào trong đó một lúc là được.
Tô Quỳ biết phủ Thái sư chưa chào hỏi qua. Cô còn đang nghĩ cách để trốn qua lần kiểm tra này thì đã bị một ma ma đẩy sang căn phòng bên cạnh.
Vị ma ma đó cung kính đưa cho cô một chén trà thơm, sau đó bảo cô nghỉ ngơi ở đây trước rồi đi ra.
Đầu ngón tay tinh tế xẹt qua vành ly, Tô Quỳ rũ mắt suy tư, cô được đối xử đặc biệt như vậy là do ai làm?
Chẳng lẽ lão phu nhân đã chào hỏi các ma ma trong lúc cô không biết?
Cũng không đúng, nếu là lão phu nhân thì không có lý do gì mà không nói cho cô biết.
Tô Quỳ vuốt ve cằm trong vô thức, đôi mắt nhẹ nhàng chuyển động, đột nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng!
Chẳng lẽ là…… Hắn?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô nâng chén trà thơm kia lên nhấp một ngụm. Đôi mắt hơi híp lại cong thành một vầng trăng nhỏ.
Đúng rồi, trên đời này, ai có thể có năng lực như vậy ngoại trừ hắn.
Phải biết rằng ngoài đó có rất nhiều người thân phận cao quý hơn cô. Những người đó còn không được hưởng thụ loại đãi ngộ này, nếu như bị các nàng biết ——
Chậc chậc, Tô Quỳ chép chép miệng.
Quân Mạc thật sự biết cách lôi kéo giá trị thù hận cho cô. Nhưng mà vì sao cô lại không chút sợ hãi mà còn có chút hưng phấn nhỉ?
Phải nói, từ kiếp trước Tô Quỳ đã là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói khó nghe một chút thì là người điên.
Tính tình hai mươi mấy năm qua, muốn bẻ nó thẳng lại, chỉ có một chữ, khó! Khó như lên trời!
Căn phòng này cũng không lớn, bày một cái bàn và mấy cái ghế dựa là hết không gian.
Trong phòng khá tối, chỉ có vài tia sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ nhắc nhở cô bên ngoài vẫn là ban ngày.
Cô ngồi trong đây gần một tiếng. Lâu tới nỗi cô thậm chí cho rằng mình sẽ chết già trong căn phòng nhỏ bé này thì vị ma ma dẫn cô vào xuất hiện.
Bà còn dẫn một thiếu nữ mặc váy cung nữ màu đỏ tím theo sau.
Thiếu nữ đó búi tóc hai bên, trên đầu đội cung hoa, khuôn mặt bình thường, nhìn qua cực kỳ không làm người chú ý.
Nhưng Tô Quỳ nhìn qua rất nhiều loại người lại có thể nhạy bén nhận ra. Thiếu nữ này bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng gần như không tiếng động, dưới gương mặt bình thường là một đôi mắt ngẫu nhiên sẽ lóe sáng.
Cô kết luận, cung nữ này biết võ công, lại còn không yếu!
Trong đầu suy nghĩ nhưng vẻ mặt Tô Quỳ rất là bình tĩnh.
Lão ma ma tươi cười đến gần, hơi cong gối rồi nói với cô: “Chúc mừng Phùng tiểu chủ trúng cử, lão nô xin chúc mừng tiểu chủ ở đây trước,” sau đó chỉ tay về phía cung nữ đứng cách cô chưa đến hai bước, “Đây là Lục Yêu, sau này sẽ hầu hạ tiểu chủ, nếu tiểu chủ có điều gì không hài lòng hãy phái nàng tới tìm lão nô, lão nô nhất định cúc cung tận tụy.”
“Ồ?” Tô Quỳ cũng có chút ngoài ý muốn. Cô còn tưởng rằng ngay cả sơ tuyển cô còn trượt đó. Thậm chí cô còn phân phó Cốc ma ma đợi bên ngoài, nếu bị trượt còn có thể nhanh chóng về nhà.
Không nghĩ tới lại trúng tuyển!
Tô Quỳ chỉ có thể âm thầm cảm thán năng lực của cốt truyện. Không cần biết có hợp lý không, cốt truyện luôn đúng!