Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Lục Yêu đẩy Tô Quỳ ra ngoài, ánh mặt trời chói chang làm cô chớp chớp mắt. Xa xa là tầng tầng lớp lớp cung điện được một vầng sáng bao phủ, nhìn như cảnh đẹp trên trời. Cô cảm thấy mình như đứng trong sương mù, có chút không chân thật. Thế giới này thật sự tồn tại sao, hay chỉ là một giấc mơ?
“Chủ tử?”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm Tô Quỳ bừng tỉnh. Cô đột nhiên mở mắt ra, ánh mặt trời vẫn chói chang như vậy, nhưng lại chiếu xuống làm cô cảm thấy ấm áp.
Lúc này Tô Quỳ mới cảm thấy chân thật, cô ừ một tiếng rồi hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu chủ bên kia, hình như đang đi về phía ngài……” Lục Yêu hơi chần chờ mở miệng.
Thiếu nữ váy xanh phía xa cười như gió mùa xuân nhẹ nhàng bước tới, không phải Phùng Thanh Thanh thì còn có thể là ai?
Đúng là không thành thật, lúc nãy bị nhục nhã như vậy mà bây giờ đã hồi đầy máu sống lại rồi.
Sự nhẫn nhịn này làm Tô Quỳ không thể không phục.
Khó trách trong cốt truyện Phùng Thanh Thanh với thân phận con vợ lẽ lại có thể trổ hết tài năng trong đám quý nữ và bước lên ngôi vị Hoàng Hậu .
“Ánh mắt rất tốt, không phải đang hướng về phía chúng ta đó sao.” Tô Quỳ cười hì hì nói. Cô muốn xem Phùng Thanh Thanh có thể làm được gì.
Sau khi Phùng Thanh Thanh nghe thấy tin Tô Quỳ trúng tuyển bèn vội vàng chạy tới chứng thực. Người chưa tới gần mà đã nghe thấy nàng ta nói:
“Nghe ma ma nói tỷ tỷ cũng trúng tuyển, muội muội xin chúc mừng tỷ tỷ.”
Tô Quỳ ngoài cười nhưng trong không cười, lời nói vẫn không thèm khách khí “Không cần, chỉ hy vọng lời chúc phúc của ngươi là thật lòng,” mà không phải trong lòng hận tới nỗi không thể nguyền rủa cô chết!
“Tất nhiên rồi!” Phùng Thanh Thanh vẫn mỉm cười, nàng ta vừa đi vừa nói“Tỷ tỷ, để muội đẩy tỷ đi nhé, dù gì sau này chỉ có hai tỷ muội chúng ta nương tựa lẫn nhau trong hoàng cung.”
Không trông cậy vào ngươi và ta sống nương tựa lẫn nhau, ngươi chỉ cần không âm thầm tính kế ta là được.
Tô Quỳ hơi bĩu môi, trong lòng lại đang chửi thầm.
“Chủ tử?”
Cô vẫy vẫy tay, “Để nàng đẩy,” nếu nàng ta muốn làm mấy chuyện tốn công vô ích như này thì cứ để nàng ta làm.
Cái gọi là giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Trước đó phải làm nàng ta biết xe lăn cũng không dễ đẩy như vậy.
Cổ đại không thể so với hiện đại, xe lăn không chỉ chế tạo cồng kềnh mà đẩy còn mất rất nhiều sức.
Phùng Thanh Thanh vừa đẩy được vài bước đã cảm thấy hối hận, nàng ta không nghĩ tới xe lăn lại nặng như vậy!
Phùng Thanh Thanh dùng hết sức mà chỉ được có vài bước. Nàng ta nghi ngờ nhìn về phía Lục Yêu, rõ ràng động tác của cung nữ này nhìn rất nhẹ nhàng mà.
Nếu không phải nhìn Lục Yêu đẩy nhẹ nhàng như vậy thì nàng ta cũng sẽ không nhận làm cái việc này!
Bây giờ thì tốt rồi, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Lại kiên trì đẩy thêm một đoạn đường, Phùng Thanh Thanh thật sự mệt không chịu được mà phải dừng lại thở hổn hển.
Tô Quỳ trong lòng sướng muốn bay lên, nhưng cô lại cố tình nhíu mày rồi nói, “Sao lại dừng lại rồi? Nhanh lên, đây là ở trong cung, không phải bên ngoài mà ngươi muốn đi thì đi muốn dừng thì dừng. Những tú nữ khác đã tới Trữ Tú Các rồi, hay là ngươi muốn liên lụy ta?”
Phùng Thanh Thanh hận tới nỗi cắn chặt răng. Một lúc sau nàng ta mới cười lấy lòng rồi nói, “Tỷ tỷ nói gì vậy, ta lập tức đi đây.”
Nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh của Tô Quỳ, thật muốn vươn tay hung hăng bóp chặt làm cô đau đớn giãy giụa trong lòng bàn tay nàng ta!
Nhưng, bây giờ còn chưa được.
Trên đường, Phùng Thanh Thanh nhìn thấy trên mặt đất có vài cục đá không biết ai vứt xuống. Nàng ta chớp mắt, trong lòng nảy ra một ý hay.
Nàng ta hít sâu một hơi, đột nhiên dùng lực, trước khi Lục Yêu và cung nữ của nàng ta phản ứng lại đã nhanh chóng đẩy cô tới phía đó.
Xe lăn bị đá làm cho xóc nảy nghiêng hẳn sang một bên. Mắt thấy người trên xe lăn cũng bị ngã theo.
Nội tâm Tô Quỳ lại cực kỳ bình tĩnh
Cô đang đợi ——
Cả người bay ra ngoài nhưng lại không cảm thấy đau đớn như dự tính.
Truyện được đăng tải trên webtruyen.com