Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Sau đó Quân Mạc lại nói ra một câu là Tô Quỳ kinh ngạc suýt rớt cằm, “Sau này không muốn khóc thì đừng khóc, đau mắt, ta thích nhìn nàng cười.”
Giống như nắng gắt tháng sáu, tươi đẹp như lửa, giống một thanh kiếm sắc bén phá vỡ nội tâm hắc ám của hắn.
Sau đó trong lúc hắn không hề hay biết đã lặng yên chiếu từng tia sáng nhè nhẹ vào. Trong nháy mắt đó, hắn hoảng hốt nghe thấy tiếng hạt giống nảy mầm và chui ra khỏi mặt đất.
Tô Quỳ còn đang ngây người, giọng nói dịu dàng từ tính vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô, “Nàng không phải là vật sở hữu của hoàng đế, nàng sẽ là, vật báu vô giá của ta——” ngữ khí giống như đang tỏ tình vậy, hắn nhìn cô chăm chú giống như cô là cả thế giới của hắn.
Trong nháy mắt kia, Tô Quỳ thậm chí cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Nam nhân đang mỉm cười nhìn cô, mắt phượng ẩn tình này thật sự là Nhiếp Chính Vương Quân Mạc bị người ngoài đồn là tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình sao?
Không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?
Tô Quỳ thật cẩn thận dịch người về, cô khẽ run run vươn bàn tay tội ác về phía khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ không tì vết của Quân Mạc.
Rồi sau đó, mạnh bạo kéo sang hai bên!
Quân Mạc bị kéo mặt có chút nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này thật sự nỡ xuống tay!
Vậy mà Tô Quỳ rút tay lại rồi chống nạnh, trừng mắt giận dữ nhìn hắn nói: “Nói! Ngươi là ai! Ai phái ngươi tới? Dám giả mạo Vương gia!”
Quân Mạc cũng không giận mà vẫn dịu dàng nhìn cô giương nanh múa vuốt trước mặt mình.
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Tô Quỳ cũng cảm thấy mất mặt.
Lúc này Quân Mạc mới nhẹ nhàng mở miệng, “A Quỳ, chơi có vui không?”
Lời nói này làm Tô Quỳ vốn đang tức giận lập tức chột dạ giống như một quả bóng cao su bị chọc thủng.
Cô méo miệng, xấu hổ buồn bực không thôi, lẩm bẩm: “Không phải ngươi cũng xem diễn à?! Xem ta tự đạo tự diễn thú vị lắm có phải không!”
Haiz——
Hóa ra vừa ăn cướp vừa la làng là sở trường của cô.
Quân Mạc tỏ vẻ mình rất vô tội, từ đầu tới đuôi hắn đã làm gì đâu.
Còn Tô Quỳ, đôi mắt mèo nhấp nháy nhấp nháy nhưng lại không dám nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt tủi thân, hốc mắt hơi đỏ lên, cả người ngồi cuộn tròn, hai tay ôm đầu gối.
Dáng vẻ chỉ hận không thể nói cho thiên hạ biết, Nhiếp Chính Vương Quân Mạc hắn, ban ngày ban mặt xâm nhập vào trong phòng của thiếu nữ muốn làm chuyện vô liêm sỉ.
Thật sự không biết nên nói gì.
Quân Mạc bất đắc dĩ thở dài, hắn lắc lắc đầu, “Lúc này ta để nàng nói sang chuyện khác, nhưng nếu có lần sau thì không như vậy nữa đâu.”
Tô Quỳ nói gần nói xa nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, cô cắn môi chột dạ nói, “Ai, ai nói sang chuyện khác! Ta chỉ ——”
“Chỉ cái gì?”
Chỉ sợ ngươi không được đó! Ngươi đã 30 rồi, mà nghe nói đàn ông cổ đại thường già trước tuổi.
Trong đầu nghĩ đến mấy vấn đề nhạy cảm nhưng trên mặt lại vẫn kiêu ngạo, “Ta, ta không muốn nói!” Mặt đẹp ửng đỏ.
Làm trong lòng Quân Mạc rung động, hắn cố gắng nén lại sự hưng phấn trong lòng mà dung túng nói: “Được rồi, tùy nàng, nàng không muốn nói thì không nói.”
Cô là người đầu tiên làm hắn rung động, cũng sẽ là người duy nhất, cô còn quá nhỏ, Quân Mạc không muốn làm cô sợ.
Vậy mà Quân Mạc đã ngây người trong phòng Tô Quỳ hơn một tiếng. Hắn cũng không sợ có tú nữ quay về nhìn thấy nhưng lại sợ mình làm xấu thanh danh của cô.
Cho nên, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một lát, cuối cùng vuốt ve mái tóc dài của cô rồi nhẹ giọng dặn dò: “Ta đi trước, mấy ngày nay nàng hãy tự chăm sóc bản thân mình, chờ ta tới……”
Tới cưới nàng!
Được đăng tại webtruyen