Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Quân Mạc không nói hai từ cuối cùng.
Hắn không muốn dọa tới cô, nên sau khi hắn đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, khi không còn bất cứ chuyện gì có thể quấy rầy tới bọn họ, hắn sẽ nói.
Sau khi Quân Mạc đi, Tô Quỳ khó hiểu chớp chớp mắt, cuối cùng hắn muốn nói gì vậy?
Thật ra Tô Quỳ rất rất rất chậm hiểu trong chuyện tình cảm. Kiếp trước cô bị thằng khốn kia đội nón xanh, không phải là vì mắt mù không nhìn rõ, mà là vì cô lười đi tìm hiểu. Vậy nên mới tạo thành thảm kịch và xuất hiện ở nơi này.
Quân Mạc rời khỏi không lâu thì Lục Yêu cũng vội vàng bước vào, cung kính lên tiếng, “Chủ tử, đã xong, Đàm cô cô dặn dò chủ tử nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện bên kia không cần để trong lòng.” Lục Yêu nói thẳng ý của Đàm cô cô mà lúc nãy bà không trực tiếp nói ra, còn phân tích sâu hơn cho cô nghe, vì thế vào tai Tô Quỳ lại thể hiện một tầng ý tứ khác.
Nhưng cô cũng không để ý tới chuyện này, cô chỉ cần có kết quả là được.
Tô Quỳ dựa vào thành giường nghiêng đầu nhìn về phía Lục Yêu, thong thả hỏi: “Lúc ngươi tới có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
“À…… Có,” Lục Yêu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn kể cho Tô Quỳ cảnh tượng mà mình nhìn thấy ở Giáo Phường Tư.
Tô Quỳ nghe vậy bèn nhướng mày, “Ngươi nói người bị phạt quỳ là Tam tiểu thư, con vợ cả nhà Tả thừa tướng?”
Lục Yêu gật đầu khẳng định.
Không ngờ trong cung còn có người cứng rắn như vậy, có thể bò tới vị trí Ti Nghi cô cô nào có ai đơn giản?
Đã là người ở vị trí cao, có ai không phải là người khéo đưa đẩy, không dễ đắc tội với người khác?
Theo lý thuyết, Dụ Oanh Oanh thân là Tam tiểu thư phủ Tả thừa tướng, có người cha như vậy muốn không bị chọn cũng khó.
Nhưng…… Vì sao Đàm cô cô lại không hề sợ hãi chứ?
Chẳng lẽ bà không sợ sau này Dụ Oanh Oanh trả thù mình? Hay là có bí mật gì ở đây?
Tô Quỳ nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng thì Đàm cô cô là người của ai?
Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, trong lúc lơ đãng lại liếc thấy Lục Yêu đang cung kính đứng bên cạnh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý, “Lục Yêu, ngươi có biết bình thường Tả thừa tướng đi lại gần với người nào không?”
Đổi một cách nói đơn giản hơn thì là——
Tả thừa tướng là người của phái nào.
“Chuyện này……”
Lục Yêu do dự, trong mắt hiện lên một chút ngượng nghịu, sau một lúc lâu mới trả lời: “Chủ tử, nô tỳ chỉ là một cung nữ, thật sự không hiểu chuyện trong triều lắm.”
Tô Quỳ vẫn luôn quan sát Lục Yêu thấy thế cũng cười cười, “Ồ, vậy à, vậy thì tiếc quá ~”
Lục Yêu không rõ giọng điệu của Tô Quỳ có ý gì lắm, nàng ấy khó hiểu, “Chủ tử?”
“Hả?” Tô Quỳ cười tươi, cô xua tay rồi nhấc cằm lên chỉ ra phía ngoài, “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn ngủ thêm một lúc nữa.”
“…… Vâng.”
Lục Yêu hành lễ cáo lui, thuận tiện đóng cửa lại. Nhưng trước khi cửa đóng, nàng ấy lại xuyên thấu qua khe hở vội vàng nhìn vẻ mặt của Tô Quỳ.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt cô lập tức không thấy tăm hơi, mà thay vào đó là nhíu mày, một ngón tay khẽ chạm vào môi, giống như đang tự hỏi điều gì.
Huyệt thái dương của Lục Yêu giật giật, nàng ấy nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy xem mình có nói gì không nên nói không.
Lục Yêu lọc thông tin lại một lần mới hơi hơi yên tâm.
Từ khi bị Vương gia phái tới bên cạnh Tô Quỳ, nàng ấy càng ngày càng không hiểu cô.
Nói chính xác hơn hẳn là chưa từng hiểu rõ.
Một người mặt lạnh tàn nhẫn, một người lúc nào cũng cười, Lục Yêu cảm thấy, thiếu nữ trong phòng và Vương gia càng ngày càng giống một kiểu người.
Được đăng tại webtruyen