Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
Trong lúc Tô Quỳ đang ngơ ngác thì Tống Thành đã bước tới gần. Sau đó cúi đầu dùng đôi môi lạnh lẽo, ướt át phủ lên môi cô trước khi cô kịp tỉnh táo lại.
Hai cánh môi dán vào nhau, giống như hai linh hồn giao hòa, trong đầu như có pháo hoa đang nổ tung.
Anh nhẹ nhàng liếm cắn cọ xát, đầu óc Tô Quỳ bỗng trống rỗng, mang theo hoảng loạn muốn đẩy ra, lại bị anh trói chặt hai tay, không thể động đậy.
Chỉ có thể ngẩng cổ mặc anh tùy ý chiếm đoạt, không thể cản nổi.
Tô Quỳ hoàn toàn lâm vào trạng thái ngây người, dấu vết trên cơ thể giống nhau như đúc, cảm giác khi hôn cô vẫn bá đạo như vậy.
Là anh sao ——
Tống Thành cảm thấy chưa phút giây nào có thể tốt đẹp như lúc này, tốt đẹp đến mức làm cơ thể và tâm trí anh sa vào trong đó.
Anh nghĩ, dù bây giờ kẻ thù trên thương trường có dùng súng máy đạn pháo kề bên đỉnh đầu, anh cũng sẽ không thể phát hiện ra.
Có thể là do dục vọng làm anh trở nên mê muội, nhưng, anh không muốn tỉnh lại.
Đang chuyên tâm hôn, đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi đau xót, vị rỉ sắt lập tức tràn ngập giữa môi răng.
Động tác chỉ tạm dừng trong chớp mắt, nhưng cũng đã đủ thời gian để cô đẩy Tống Thành ra.
Hai tay cô đặt trên lồng ngực dày rộng của anh rồi đẩy một cái. Tống Thành không có hành động gì, dễ dàng bị cô đẩy ra xa, đâm vào vách tường đầy hơi nước phía sau.
“Tôi, tôi nói hôm nay tôi thấy không thoải mái, không muốn……” Tô Quỳ cắn cắn môi, xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng tắm, ném xuống một câu, “Anh cứ từ từ mà tắm, tôi đi ra ngoài trước.”
Cánh cửa phòng tắm bị đóng sầm lại trong ánh mắt khó tin của Tống Thành.
Tô Qùy vừa ra khỏi phòng tắm là không thể khống chế vẻ mặt bình tĩnh kia nữa, độ cong trên khóe môi càng ngày càng lớn, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác nên phải che mặt bật cười.
Không sai! Là anh ấy!
Cảm giác như hai linh hồn không hoàn chỉnh kết hợp lại với nhau, cảm giác bị đối phương hấp dẫn ấy thật sự xuất hiện.
Cô thật sự không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh. Tuy anh đã mất đi tất cả ký ức kiếp trước, nhưng cũng đã là một niềm vui to lớn đối với cô.
Quên mất cô? Thì sao chứ! Cô chắc chắn sẽ làm anh yêu cô thêm một lần nữa!
Tô Quỳ cười một lúc rồi điều chỉnh trạng thái của mình, trở lại phòng ngủ thay áo ngủ nhanh như chớp rồi nằm xuống giường.
Trong phòng tắm ——
Đáng chết!
Tống Thành thầm mắng một tiếng, người phụ nữ này giỏi lắm, cư nhiên dám từ chối mình!
Cúi đầu nhìn nơi nào đó đã cứng rắn, tâm tình không khỏi càng thêm đè nén.
Đặc biệt là sau khi anh ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái là nhìn thấy một người đang nằm nghiêng ngủ say trên chiếc giường trắng tinh.
Vì thế sự đè nén trong lòng anh lập tức trở thành tức giận, có suy nghĩ muốn véo tỉnh cái người trên giường kia. Trên thực tế anh cũng làm như vậy, bước từng bước tới gần mép giường rồi dừng lại.
Nhưng anh làm thế nào cũng không thể duỗi tay, thâm chí còn không muốn làm ra hành động gì phát ra tiếng động, chỉ muốn lẳng lặng nhìn cô.
Đúng là trúng tà thật rồi!
Tống Thành bực bội gãi đầu, cầm lấy điếu xì gà trên tủ đầu giường hung hăng hít một hơi.
Trong làn sương lượn lờ, khuôn mặt không trang điểm của cô trở nên điềm đạm an tĩnh. Hàng lông mi cong vút giống một như một cây quạt nhỏ, cánh mũi nhỏ xinh khẽ nhúc nhích. Đôi môi hồng nhạt cũng khẽ nhếch lên giống như hô hấp không thuận lắm.
Mái tóc dài đen nhanh hơi xoăn như rong biển phủ kín gối đầu, như một tinh linh không biết thế sự.
Tinh linh ——
Tống Thành thấp giọng cười nhạo, hôm nay Đường Uyển không bình thường làm anh cũng trở nên không bình thường luôn rồi à? Một người phụ nữ bị bao dưỡng, sao có thể so với hai chữ tinh linh!
Được đăng tại webtruyen