Chương 37: 37: Tài Nghệ Chiến Đấu Với Ban Lan Điệp

Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Không muốn chết.

Không muốn chết một chút nào!Tồn tại!Nhất định phải tồn tại!Tín niệm nào đó trong lòng Quý Dữu vẫn luôn âm thầm nói cho cô.

Đồng thời ---Nhịp đập trái tim của cô cũng theo đó mãnh liệt lên.

Lo lắng ~Sợ hãi ~Kinh hoảng ~Đây là?Nguyên chủ sao?Nguyên chủ không muốn mình chết?Ý thức về vấn đề này vừa thoát ra thì đột nhiên Quý Dữu cảm giác được trong lồng ngực có một dòng nước ấm dũng mãnh tràn vào:[Sống sót!][Sống sót!][Chị có thể làm được!]“Được!”“Tôi sẽ!” Trái tim Quý Dữu hung hăng lên tiếng! Vì nguyên chủ, vì chính mình, nhất định phải sống sót!Sự tín niệm nhất định phải tồn tại này duy trì Quý Dữu, khi cô đang nắm khảm đao ứng chiến thì đột nhiên ánh mắt liếc tới sợi tơ Thiết lê mộc đang nằm rơi rụng ở một bên.

Hử?Trong đầu nhanh chóng nảy lên một ý tưởng.

Nhanh đến mức Quý Dữu không kịp bắt lấy.

Có biện pháp gì đây?Rốt cuộc là có biện pháp nào bây giờ?Sợi tơ!Sợi tơ!Sợi tơ kiên cố bền chắc!Có rồi!Trong mắt sáng ngời, Quý Dữu nhanh chóng hô lớn: “Anh A Khung! Chị Leah, mọi người nhất định phải kiên trì, em có biện pháp rồi! Bà Jenny, bà đến chỗ của cháu trông giữ giúp cháu, toàn bộ lấy cháu làm trung tâm để yểm hộ cháu, hiện tại cháu cần làm một việc!”“Nhanh thôi!”“Mọi người tranh thủ thời gian giúp cháu!”Cứ việc không rõ ‘biện pháp’ trong miệng Quý Dữu rốt cuộc là cái gì nhưng mọi người vừa nghe thấy cô nói như vậy vẫn nhanh chóng làm theo.

Tạ Xuyên Khung sắp xếp: “Linh Chi, em xốc tinh thần lên, Leah chú ý bên phải tình huống thay đổi rồi ứng biến linh hoạt!”“Bà Jenny, bà không cần hoảng quá!”“Ổn định nào!”Sau khi nghe Tạ Xuyên Khung nhanh chóng sắp xếp, trong lòng Quý Dữu nhẹ nhõm thở phào một hơi, đồng thời cả người cô cũng lập tức tập trung tinh thần, nắm một cái đã lấy được sợi tơ Thiết Lê mộc rơi rụng ngay bên cạnh.

Một lúc sau.

Quý Dữu tĩnh tâm lại, hai tay linh hoạt múa lên!Cô đang bện.

Cô muốn trong hai ba phút cần nhanh chóng bện thành một tấm lưới!Mà sợi tơ Thiết Lê mộc chính là tài liệu tốt nhất!Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

Những sợ tơ rơi rụng hỗn loạn dưới đôi tay khéo léo của Quý Dữu dần dần hình thành nên hình dạng ban đầu của một tấm lưới.

……Bốn phía nguy hiểm trùng trùng nhưng trong lòng Quý Dữu chỉ có một ý tưởng: Bện!Bện thật nhanh!Bện thật tốc độ![Sống sót!][Có thể sống sót!][Có thể làm được!]Nhất định làm được!][Cố lên!!!]Ngón tay Quý Dữu hoạt động hết công suất, trong lòng cô có một tiếng nói vẫn luôn không ngừng, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu nói đó.

Giây phút này, Quý Dữu hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Qua bao lâu rồi?”“Qua ba phút rồi.

”“Sắp không đỡ được nữa.

”“……”Bên tai là tiếng nói chuyện của Leah, bà Jenny, tạ Linh Chi, Tạ Xuyên Khung nhưng Quý Dữu vẫn luôn không để ý tới; toàn bộ thể xác và tinh thần đã vùi vào công tác bện dây.

Dưới sự tập trung đến mức cực hạn, đầu óc Quý Dữu tỉnh táo, ý tưởng trong đầu mở ra từng chút, một tấm lưới từ kết cấu, bố cục đến cách bện…… Toàn bộ những thứ đó vừa xem là hiểu ngay, ảnh ngược rõ ràng in trong đầu cô, có ý nghĩ rõ ràng thì động tác trên tay Quý Dữu cũng càng nhanh đến mức cực hạn, đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện mình cũng có thể làm nhanh đến mức này!Trước khi xuyên qua, cô bên một dây đeo tay ít nhất cũng mất một hai tiếng đồng hồ mới xong.

Nhưng bây giờ thì sao?Ba phút!Ba phút!Chỉ cần ba phút thế mà có thể bện ra được một tấm lưới lớn!“Xong!” Trong lòng Quý Dữu sung sướng không thôi, nhanh chóng sắp xếp: “Anh A Khung, anh đến quăng lưới, em và mọi người làm mồi dụ để dụ toàn bộ Ban Lan điệp tới hướng quăng lưới!”Lời cô vừa mới nói ra lập tức dẫn hướng cho mọi người!Đúng vậy.

Còn có thể làm như vậy!Thiết Lê mộc chính là một trong vũ khí phòng ngự cơ giáp, đao thương bất nhập, kiên cố đến mức vũ khí năng lượng thấp cấp trung cấp cũng không đánh vỡ được nha!Chỉ cần dẫn dụ Ban Lan điệp vào trong lưới là tuyệt đối chúng nó chạy không thoát!Trước khi xuyên qua, Quý Dữu dựa theo phương pháp dùng túi lưới bắt bươm bướm thời còn bé đã tạo linh cảm và nghĩ ra được cách!Lực công kích của một con Ban Lan điệp cực kỳ thấp, chỉ cần đem toàn bộ chúng nhốt vào trong vật giống như một tấm lưới như vậy là chúng sẽ không trốn thoát được! Giống như lưới đánh bắt cá vậy, chỉ cần vào trong lưới, trừ khi lưới bị rách, nếu không căn bản cá sẽ không chạy thoát được……Tựa hồ ý tưởng hiện ra! Quý Dữu nhanh chóng quyết định bện một tấm lưới lớn, nhất định sức chứa phải nhốt được gần hết đàn Ban Lan điệp này!Ngay sau đó.

Quý Dữu ngoắc ngón tay ra hiệu cho Leah, Tạ Linh Chi và bà Jenny để bàn bạc rồi nhanh chóng cùng chạy theo một hướng, đàn Ban Lan điệp này cũng không có quá nhiều linh trí, quả nhiên toàn bộ chúng bay theo hướng mọi người chạy……Đúng lúc này, Tạ Xuyên Khung vung kiếm lên chém rơi mấy con Ban Lan điệp, vừa nhìn thấy nhóm Quý Dữu sắp lâm vào nguy hiểm thì nghe thấy Quý Dữu hét lớn: “Mau tản ra! Chạy!”Vừa nghe thấy Quý Dữu nói thì Tạ Xuyên Khung cũng nhanh chóng tung lưới ra!Xôn xao ~Một tấm lưới thật lớn mở bung ra, ở giữa là một đàn Ban Lan điệp đang tụ lại.

“Kéo lại!”Mấy người mới chạy được vài bước lại lập tức rút về kéo lấy bốn góc của tấm lưới……Cũng đúng lúc này, gần như cả đàn Ban Lan điệp đều bị nhốt vào trong lưới!Cả đàn đen nghìn nghịt ---Dày đặc ---Không thể đếm hết được cuối cùng có bao nhiêu con!Đàn Ban Lan điệp bị kích động giãy giụa khắp nơi…… Nhưng không chạy thoát nổi sự trói buộc của lưới Thiết Lê mộc.

Trên khuôn mặt của Tạ Xuyên Khung lộ ra biểu cảm vui mừng khó có được: “Thành công rồi!”“Ừ!”“Thành công!”“Chúng ta được cứu rồi!”Hai bà cháu ôm chầm lấy nhau vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

Trong mắt của Tạ Linh Chi cũng lấp lánh ánh lệ.

Quý Dữu cười nhắc nhở: “Không được thả lỏng cảnh giác, cuộc chiến của chúng ta còn chưa kết thúc! Có mấy con chưa bị sa lưới đâu.

”Đây là toàn bộ đàn Ban Lan điệp, ít nhất cũng có hơn một nghìn con, có khoảng 900 con bị giết chết và bị nhốt vào lưới, lúc này bốn phía khu dã ngoại còn rải rác mấy chục con Ban Lan điệp đang bay lượn.

Nhưng có mấy chục con mà thôi --- Đối với nhóm Quý Dữu mà nói hoàn toàn là chút lòng thành.

Không cần phải phân công, mọi người tự biết lấy ra vũ khí tiếp tục vật lộn với chúng!Rất nhanh ---Một con Ban Lan điệp đang bay lượn trên không trung cũng bị giết chết, mọi người thi nhau thở ra một hơi.

Kế tiếp ---Đó là đối phó đàn Ban Lan điệp trong lưới.

Bị nhốt chặt trong tấm lưới, loại hung tàn này không còn đáng sợ hãi nữa, mấy người ngồi xổm ở bốn góc rồi lấy ra vũ khí đánh từng con một.

Cơ thể của Ban Lan điệp yếu ớt nên vũ khí kim loại bình thường là có thể giải quyết xong chúng nó.

Mọi người vừa đánh vừa nói cười……Bởi vậy ---Đến khi Ryan vội vàng chạy tới thì gặp được hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy.

Ryan: “……”Anh ta cho rằng khi mình chạy tới nơi rất có thể sẽ nhìn thấy trường hợp thê thảm không thể khống chế được, vì thế trên đường đến cứu viện trong lòng anh ta âm thầm tư trách không thôi.

Nhưng ---Hình ảnh này là do mình bị hoa mắt sao?Hoặc là ---Do chính mình chưa tỉnh ngủ?“Ryan?” Ánh mắt sắc bén của Tạ Linh Chi lập tức phát hiện ra bóng dáng cao lớn của Ryan, cô ta kinh ngạc và vui sướng nói: “Anh đã tới rồi?”“Ryan ---”“Mau tới đây hỗ trợ nào!” Bà Jenny cười tủm tỉm chào hỏi với Ryan, còn rủ anh ta mau chạy nhanh tới giúp mọi người gõ chết Ban Lan điệp.

Đến nỗi đã xảy ra chuyện gì?Không cần hỏi, chỉ cần nhìn hiện trường là anh ta đã biết, trên mặt Ryan cố gắng duy trì hình tượng trầm ổn rồi gật đầu: “Vâng.

”.

Nhấn Mở Bình Luận