Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Chăm lo cho một đứa trẻ ở bên cạnh mình rất mệt nhọc, nhất là khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Buổi tối cứ mỗi hai ba tiếng đồng hồ cô ấy lại phải dậy cho đứa bé uống sữa, ngay cả giấc ngủ cũng không thể được ngủ ngon.
Liễu Nhất Nhất từ một cô gái chưa từng yêu đương bao giờ đi thẳng đến cuộc sống chăm lo con nhỏ, thậm chí bên cạnh còn không có một ai giúp đỡ, chỉ nghĩ thôi cũng đoán được mấy năm nay áp lực lên người cô ấy lớn như thế nào.“Ôi...”Tính cách của nguyên chủ cũng coi như một người lạc quan sáng sủa, nhưng sau khi chị gái qua đời, lại trải qua mấy năm phải chăm lo nuôi nấng trẻ con, cuối cùng đã biến thành một người luôn tràn ngập cảm xúc uất ức hậm hực.Liễu Nhất Nhất vừa thở dài vừa nhìn đứa nhỏ khóc chán chê đã ngủ thiếp đi trong lồ ng ngực của mình, chống người ngồi dậy rút khăn giấy trên tủ đầu giường ra lau mặt cho cậu bé.Chỉ phải chăm lo cho trẻ con đã rất mệt mỏi rồi, thế mà nguyên chủ còn phải lo nghĩ cả vấn đề kiếm tiền nữa, áp lực lớn hơn những người mẹ bình thường chỉ cần chăm lo cho con cái rất nhiều.
Nhưng mặc dù như vậy thì vẫn có thể nhìn ra đứa nhỏ này được cô ấy nuôi dưỡng không tệ, gương mặt trắng nõn có thịt, người ngợm cũng sạch sẽ gọn gàng.Trong lòng Liễu Nhất Nhất cảm thán nguyên chủ cũng không dễ dàng gì, đồng thời nhẹ nhàng đặt đứa bé trở lại giường, nhanh chóng đi tìm chiếc điện thoại di động, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.Biết đứa trẻ không thể rời khỏi cô nên Liễu Nhất Nhất không đóng cửa phòng lại mà chỉ ngồi ở trong phòng khách, dùng điện thoại di động gọi điện cho viện trưởng của trại trẻ mồ côi.“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại...”Sao số máy lại không tồn tại?Trong lòng Liễu Nhất Nhất đã thầm sinh ra dự cảm không tốt, cô khẽ cau mày tìm kiếm trên điện thoại di động, cuối cùng không thể không chấp nhận một sự thật, cô đã xuyên tới một thế giới khác.Cô còn đang cầm điện thoại di động ngẩn người thì bỗng nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng gọi: “Dì nhỏ...”“Dì ở đây.” Liễu Nhất Nhất vừa đáp lời vừa nhanh chân bước vào phòng.Hai mắt cậu nhóc con vốn đang ầng ậc đầy nước, vừa nhìn thấy cô đi vào đã lập tức cười rộ lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại gọi to: “Dì nhỏ!”Có lẽ do vừa rồi cậu bé đã bị dọa nên cho dù đã nhìn thấy được dì nhỏ tỉnh dậy và nở nụ cười với dì đi chăng nữa thì hành động tiếp theo của cậu bé lại vẫn có vẻ hơi dính người.
Liễu Nhất Nhất đi tới đâu cậu bé sẽ theo tới đó, y như một chiếc đuôi nhỏ bám riết phía sau.Dù sao được sống còn hơn là chết.
Liễu Nhất Nhất không băn khoăn nhiều thêm nữa, mà đương nhiên trước mắt cô cũng không còn nhiều thời gian băn khoăn, bởi vì bên cạnh cô còn đang có một cậu nhóc gào khóc đói bụng.Bây giờ đã hơn chín giờ sáng, cô đã xuyên tới nơi này rồi thì cũng không thể nào để nhóc con nhà người ta nuôi nấng chăm lo đầy đủ bị đói được.Liễu Nhất Nhất suy nghĩ trong lòng, đầu tiên dẫn theo cậu bé con đi đánh răng rửa mặt.
Cô có kinh nghiệm chăm sóc cho trẻ con ở trong trại trẻ mồ côi nên không hề luống cuống tay chân một chút nào, tất cả đều tiến hành hết sức thuận lợi.“Sáng nay chúng ta ăn mì nhé, có được không?”Chẳng mấy chốc mười giờ sẽ đến, Liễu Nhất Nhất nghĩ mình nên nhanh chóng làm một bữa sáng đơn giản.
Cô thấy trong bếp có để một gói mì ống hình con bướm nên cúi đầu hỏi cậu bé con đứng ở cạnh bên chân mình.“Được ạ~” Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của Liễu Húc không không nhịn được, nâng lên sờ sờ cái bụng của mình..