Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng
Liễu Nhất Nhất thấy cậu bé ăn đến nỗi hai gò má đều phồng thành bánh bao, nhắc nhở nói: “Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng nghẹn.
”“Dạ.
” Cậu bé gật gật đầu, tốc độ hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn một muỗng tiếp một muỗng, miệng không ngừng.
Cô không cho nhiều dầu vào cơm chiên, ăn lên thơm mà không ngấy, rất nhanh cô và cậu bé đã cùng nhau giải quyết xong bữa sáng.
Ăn sáng xong, cô cũng không vội vã ra ngoài, dù sao cũng còn quá sớm có lẽ vẫn chưa có ai đến nhà trẻ.
“Dì, không phải cần đi nhà trẻ sao?”Cậu bé đi theo phía sau cô xem cô rửa chén xong lại bắt đầu quét rác, vừa hỗ trợ lấy xẻng xúc rác vừa hỏi.
“Chờ dì làm vệ sinh một chút rồi đi.
”Nguyên chủ là người rất thích sạch sẽ, trong nhà cũng không bẩn, Liễu Nhất Nhất đơn giản quét dọn rồi lấy xẻng xúc rác từ trong tay cậu bé quét rác rưởi trên mặt đất vào.
Phanh ——Cô mới vừa quét rác rưởi xong thì nghe thấy tiếng vang truyền đến từ phía sau, quay đầu thì thấy thùng rác đổ trên mặt đất, sàn nhà mới vừa được quét sạch sẽ thì rải rác khắp nơi.
Liễu Nhất Nhất nhìn thấy cậu bé đứng ở bên cạnh một bộ làm sai chuyện mà xoắn tay nhỏ, đoán chừng cậu bé muốn lấy thùng rác lại đây hỗ trợ, cho nên mở miệng an ủi: “Không sao, quét dọn là được rồi.
”Nghe được cô nói không sao cậu bé mới yên tâm, ngồi xổm xuống muốn nhặt rác rưởi.
“Con nâng thùng rác dậy là được rồi, để dì quét.
” Cô nói xong lập tức cầm chổi lại đây.
Quét đất xong, thấy cậu bé muốn hỗ trợ cho chính mình, cô dứt khoát lấy miếng giẻ lau nhờ cậu bé hỗ trợ lau bàn.
Đơn giản làm vệ sinh xong đã hơn 9 giờ, Liễu Nhất Nhất mang cậu bé thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài.
Là một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, cô không ngại đối với việc mặc quần áo cũ của người khác, tất nhiên, cô vẫn tìm đồ mới để thay thế cho đồ lót và đồ dùng bàn chải đánh răng linh tinh ở trong nhà.
Ngày hôm qua thời tiết thì mát mẻ, hôm nay lại là mặt trời chói chang.
Bọn họ ở tầng cao nhất, lên xuống cầu thang đều phải tốn không ít thời gian, nhưng mà Liễu Nhất Nhất ngược lại không có ý nuông chiều trẻ con, nắm tay của cậu bé dẫn cậu bé chậm rãi đi xuống.
Cậu bé cũng không mở miệng muốn cô ôm, hơi phấn chấn mà đi theo cô xuống thang lầu.
Cầu thang của căn nhà cũ này hơi cao, đối với người lớn mà thì nói còn ổn, đối với cậu bé mà nói lại phải đi một bậc thì dừng một chút.
Đứa trẻ ổn định vững chắc mà đi đường, dù sao cũng tốt hơn là chạy loạn nhảy loạn mà tự mình té ngã.
Liễu Nhất Nhất cũng không thúc giục cậu bé, càng không trực tiếp ôm cậu bé lên bởi vì chê cậu bé đi chậm, mà là bước chậm kiên nhẫn chờ cậu bé từng bước một xuống bậc thang.
Bậc thang bảy tầng, khi đi đến mấy tầng dưới cùng, cậu bé càng đi càng vững vàng, tốc độ cuối cùng cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà cuối cùng khi đi ra khỏi tòa nhà, Liễu Nhất Nhất vẫn nhịn không được than thở trong lòng cậu bé thật đúng là chân ngắn.
Cậu bé không biết cô đang chửi thầm trong lòng, đang tươi cười xán lạn chỉ vào phía trước nói: “Dì, chỗ đó có chó!”.