Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện
Cô vội vàng ngồi dậy, gọi cho cha Lâm, mẹ Lâm, "Ba, ba có sao không?"
Cha Lâm không hiểu, "Có chuyện gì?"
"Ba, hiện tại ba đang ở đâu?"
"Ba ở phòng làm việc."
"Ba, ba nghe con nói, thành phố S bộc phát siêu vi trùng, người bị nhiễm giống như thây ma trong phim ảnh khắp nơi đi cắn người, người bị cắn sau đó cũng biến thành thây ma. Ba, ngàn vạn lần không nên để bọn họ cắn được, còn nữa, ba cố gắng tốt nhất trốn đến được nơi an toàn, chuẩn bị tốt thức ăn nước uống, ba mau chuẩn bị, con phải gọi cho mẹ."
Cha Lâm nghe con gái dặn dò một trận dồn dập, còn chưa kịp phản ứng gì cô đã cúp điện thoại.
Cha Lâm là một thương nhân khôn khéo, ông tự nhiên hiểu được con gái là nghiêm túc, lập tức mở máy tính ra xem, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Ông lập tức đứng dậy, đi thang máy chuyên dụng ra ngoài, trên đường đi điện thoại gọi cho thư ký, nói cho thư ký biết chuyện gì đã xảy ra, còn nhân viên công ty như thế nào, ông không quản được nữa. Sau đó ông lái xe nhanh chóng rời khỏi công ty, cha Lâm rất rõ ràng hiện tại thời gian là quan trọng nhất.
Dọc đường lái xe, ông chứng kiến con người không ngừng bị cắn, có người từ mặt đất đứng dậy gia nhập vào hàng ngũ tiếp tục cắn người, sắc mặt ông càng thêm nghiêm nghị. Nhanh chóng trở về nhà, sau đó đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lâm bên này cũng giống như vậy, nghe con gái dặn dò, lập tức dời công ty trở về nơi ở.
Lâm Hiểu thông báo cho cha mẹ xong, lại gọi điện thoại cho Đường Thiên Dật, "Dật ca ca, đừng ngắt điện thoại, nghe em nói..."
Sau khi thông báo xong những người cần thông báo, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ đến, vừa có thể cứu người, mình cũng không bị bại lộ. May mắn cô kịp thông báo cho họ trước khi chuyện không may xảy ra.
Nửa giờ sau khi Lâm Hiểu gọi điện thoại thông báo, chỗ cao ốc văn phòng nơi cha mẹ cô làm việc đều bộc phát tang thi, rất nhanh đã trở thành như địa ngục, chỉ có cha mẹ Lâm nghe lời khuyên, cảnh báo của Lâm Hiểu mới tránh được một kiếp, mà lúc này bọn họ không biết rõ chờ đợi bọn họ là một thế giới còn thống khổ hơn là chết.
Lâm Hiểu cúp điện thoại xong liền bắt đầu bắt tay vào gia cố nơi ở tạm thời của mình. Cô định đem căn nhà này làm cứ điểm tạm thời trong một thời gian, không hy vọng nửa đêm đang ngủ thì thây ma lại chạy đến xông vào nhà.
Lâm Hiểu xuống hầm, đem dụng cụ đã chuẩn bị, vài tấm ván gỗ, đinh, búa các loại, đem đến đóng vào mỗi cửa sổ, bận rộn đến hai ba giờ mới làm xong.
Lâm Hiểu mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi. Cô còn có chuyện trọng yếu nhất chưa có làm, đi đón boss. Theo bộ dáng Đường Thiên Dật, hắn rất có thể bị cha hắn vứt bỏ. Hiện tại boss vẫn chỉ là một người bình thường, thời điểm này cô đến sẽ như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cô có chút suy đoán, vì cái gì cuối cùng Đường Thiên Dật sẽ trở thành một người biến thái như vậy, có thể là hắn bị thân nhân vứt bỏ làm phát sinh bi kịch, từ đó khiến cho tính cách hắn vặn vẹo. Dù sao bây giờ hắn là một người tàn tật ngồi trên xe lăn, ở mạt thế một người không bình thường như vậy sẽ dễ dàng bị người vứt bỏ. Mà điều cô muốn làm chính là làm cho boss cường đại lên, cứu hắn thoát khỏi nguy nan lúc này, nói không chừng có thể tránh cho hắn hậu kỳ trở thành biến thái, mà ngay cả nếu không thể thay đổi hắn, mình cũng có thể hy vọng dựa vào chút ân tình này để được hắn che chở ở mạt thế.
Cha Lâm ở thành phố H, mẹ Lâm ở thành phố N, cách thành phố S không xa. Nếu như cô không thể trở nên cường đại mà mù quáng lên đường tìm cha mẹ, thật như muốn tìm chết. Cho nên sau khi đón boss đến, cô nhất định phải đi ra ngoài giết thây ma.
Lâm Hiểu vừa lái xe vừa suy nghĩ đến dự định sau này, may mắn biệt thự Đường gia ở lưng chừng núi, xung quanh cũng thưa thớt biệt thự khác, nếu nhà họ ở khu vực nhiều người, Lâm Hiểu nhất định không có dũng khí đi đón người.
Rất nhanh Lâm Hiểu đã đến cửa lớn Đường gia, nhìn đến cửa đầy vết máu, đôi mắt cô tối lại.
Một đường chạy đến cửa lớn, Lâm Hiểu đem mã tấu cầm trong tay, bên hông buộc lên lang nha bổng, rồi mới dè dặt xuống xe, hít một hơi rồi đi vào đại sảnh. Giống như cô dự đoán, phòng ở cửa chính mở ra, ở đại sảnh có ba người giúp việc đã thành thây ma, Lâm Hiểu vừa tiến vào, bọn họ liền phản ứng lại, ào ào hướng Lâm Hiểu đánh tới.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Lâm Hiểu đã có thể nhanh chóng ứng đối, cô giải quyết từng người, không cho thây ma vây quanh, rất nhanh đã chặt đầu lâu họ xuống.
Lâm Hiểu vừa muốn thở phào, khóe mắt đột nhiên hiện ra một bóng đen, nắm chặt mã tấu trong tay, chém một cái, ngăn trở được thây ma đánh lén. Tâm Lâm Hiểu bang bang nhảy lên, mồ hôi lạnh toát ra, cô quá sơ ý, cho rằng bên trong này chỉ có 3 tên tang thi, mình sẽ giải quyết rất nhanh, nhưng không nghĩ tới lúc mình đang chiến đấu thì có thêm thây ma từ nơi khác chạy đến, nếu không phải mình vừa mới thấy thoáng qua một bóng đen, khẳng định giờ phút này người chết là mình.
Tên tang thi kia lại nhào tới, bất quá lần này sẽ không may như vậy, Lâm Hiểu đưa một đao lên, thây ma lập tức ngã xuống đất.
Lâm Hiểu không dám buông lỏng chút nào, nắm chặt mã tấu bắt đầu thanh lý từng gian, thanh lý hết phòng nào thì đóng cửa lại, để ngừa thây ma chạy nhanh tới.
Lâm Hiểu mở một gian phòng, tỉ mỉ kiểm tra, "Cmn, Đường gia sao mà lớn như thế, nhiều phòng cùng nhiều người giúp việc như thế, mệt chết ta luôn."
Đột nhiên cảm giác bên kia giường có chút động tĩnh, Lâm Hiểu nâng cao cảnh giác, chậm rãi tới gần, mã tấu lập tức vung lên. Vung đến một nửa liền nghe tiếng thét chói tai, "Đừng có giết tôi, đừng có giết tôi!"
Lâm Hiểu lập tức dừng lại, "Đáng chết! Câm miệng, cô muốn lôi kéo thây ma đến đây sao?" Bởi vì biết rõ thây ma đều là dựa vào thính giác cùng khứu giác để phân rõ con người, tứ lúc cô tiến vào biệt thự liền thập phần cẩn thận, cố không phát ra âm thanh nào, hiện tại hết thảy đều uổng phí.
Lâm Hiểu không quan tâm tới nữ giúp việc này nữa, gian phòng bên cạnh thây ma nghe được thanh âm này liền phát ra tiếng gầm thét. "Shit!" Lâm Hiểu trốn vào trong một gian phòng cô vừa mới thanh lý xong, đóng chặt cửa lại. Lỗ tai dán ở trên cửa nghe ngóng thanh âm bên ngoài, không lâu lắm, bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai thật thống khổ, "Cứu mạng, cứu mạng, ai tới cứu cứu tôi..." Rất nhanh sau đó thanh âm yếu dần rồi mất hẳn.
Lâm Hiểu trong nội tâm rối rắm, biết rõ hành vi vừa rồi mình không ngó ngàng gì làm cho cô gái đó tử vong, nhưng nếu vừa rồi cô ta không thét chói tai, cô nhất định sẽ không mặc kệ.
Dạng tâm tính thương người này chính là cản trở cho chính mình, trong sách nữ chủ ban đầu cũng là dạng thánh mẫu như vậy, nhưng sau một vài phiền toái, cô đã thay đổi. Nữ chủ có bàn tay vàng mới có thể qua được mấy lần cực kỳ nguy hiểm, mà Lâm Hiểu thì không có, cô không muốn vì người không quen biết mà sớm kết thúc cuộc đời của nữ phụ là mình.
Chớ có trách tôi máu lạnh, lạnh lùng, cái thế giới này chính là như vậy.
Lâm Hiểu thừa dịp trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi và hồi phục một chút, cô thay đổi sách lược, vốn là cô muốn dọn dẹp thây ma ở Đường gia một chút, nhưng là cô đánh giá sai, biệt thự Đường gia chiếm diện tích lớn cùng vô số người giúp việc, cô lại không phải muốn dùng nơi này làm cứ điểm, vậy thanh lý từng gian phòng để làm gì?
Lâm Hiểu âm thầm tự khinh bỉ chính mình, thật là lầm trọng điểm, mình là tới cứu người, không phải là đến thanh lý thây ma cho Đường gia.