Ông Xã Yêu Nghiệt
Bạch Nhiễm vuốt nhẹ ngực, mất một lúc mới bình tĩnh trở lại.
"Vậy nên đến giờ anh vẫn chưa tìm được vợ là vì đang chờ đợi người đàn ông của đời mình?"
Sắc mặt Tử Thiêm hơi trầm xuống, anh đã nói rõ là tin đồn, nhưng dường như cô gái nhỏ này không chú ý thì phải? Rất nhiều người đều nghĩ anh gay, trong đó có gia đình anh.
Anh sắp bị cả nhà giục chết rồi, mẹ còn nói anh lần này mà không đưa con dâu về được thì đừng về nữa, khiến anh rất khổ sở.
Anh cũng mong nhanh tìm được ai đó phù hợp với mình, nhưng tất cả những cô gái từng được giới thiệu ở trước mặt anh không phải sỗ sàng quá mức thì là giả vờ đoan trang thục nữ.
Trong lòng rõ ràng rất thích, lại cố tình tỏ vẻ không quan tâm, nói như thể bị ép đến xem mắt và trách cha mẹ đã tự ý sắp xếp, nghĩ muốn khơi dậy hứng thú của anh, nhưng càng như vậy thì anh càng thấy phản cảm.
Như Bạch Nhiễm, ban đầu anh đã nghĩ cô cũng giống họ.
Nhưng nói chuyện vài câu, anh phát hiện thái độ của cô rất bình thản, không thích cũng không ghét anh, đích thị là đến để ăn một bữa xã giao rồi về.
Tử Thiêm hỏi cô:
“Trông cô còn trẻ như vậy mà đã vội đi xem mắt rồi?”
“Không giấu gì anh, hôm nay là sinh nhật tôi.” Bạch Nhiễm bật cười.
“Ba mẹ có lẽ muốn tạo bất ngờ cho tôi nên đã gửi tặng tôi một người đàn ông đẹp trai như anh đấy.”
“Bị lừa đến?”
“Có thể xem là vậy.”
Bạch Nhiễm gật đầu, cẩn thận dùng bữa.
Tử Thiêm nhìn một vòng xung quanh, phát hiện rất nhiều người cũng lựa chọn nhà hàng kiểu Pháp này làm địa điểm xem mắt.
Anh thấy bữa ăn hiện tại có chút sang trọng quá mức, vì vậy hỏi Bạch Nhiễm:
“Ăn xong tôi có thể mời cô đi dạo không?”
“Đi dạo? Tôi còn tưởng anh rất bận rộn.”
“Thỉnh thoảng vẫn phải thả lỏng bản thân mà.”
Hai người nói chuyện như một người bạn cũ đã quen từ lâu, thoải mái hơn mong đợi, sau khi ăn qua loa một chút, Bạch Nhiễm dừng đũa.
Tử Thiêm gọi người đến để thanh toán.
Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hai người quyết định ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.
Bạch Nhiễm và Tử Thiêm đều lái xe tới, lúc này chỉ có thể gọi người giữ xe giúp để ra ngoài dạo phố.
Nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, tuy rằng tuổi tác cũng hơi chênh lệch, lệch hẳn chín tuổi, nhưng tâm hồn của Bạch Nhiễm đã già cỗi lắm rồi nên không có cảm giác cách biệt thế hệ.
Ngược lại, Tử Thiêm còn thấy thích sự chín chắn của cô.
Anh không biết nên nói gì, tìm bừa một câu để khơi chuyện:
“Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn anh.
Nói thật, tôi không nghĩ ba mẹ mình có hẹn được một người như anh đấy.”
“Tôi làm sao?” Tử Thiêm khó hiểu, anh rất bình thường kia mà.
“Thì gia đình anh quá nổi tiếng mà, giàu gấp trăm lần nhà tôi.” Bạch Nhiễm thành thật nói.
“Có lẽ cô không biết, mẹ tôi cũng chỉ là một thợ lặn bình thường, bà ấy vẫn có thể gả vào Nam Cung gia và được chồng yêu thương hết mực.
Chuyện tình cảm không thể dùng tiền để đong đếm.
Việc chọn đối tượng xem mắt cũng vậy, không liên quan đến gia thế đâu.”
Nghe được lời này, Bạch Nhiễm có chút rung động rất nhỏ trong lòng, đột nhiên cảm thấy trông anh rất lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm tương đối ấm áp, cũng dễ nói chuyện chứ không phải như cô nghĩ.
Hai người sánh đôi cùng nhau bước trên đường lớn, nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò quan sát.
Tử Thiêm mặc vest đen, Bạch Nhiễm mặc váy dài màu trắng bồng bềnh, trông họ cứ như thể vừa từ lễ đường bước ra ngoài.
“Tôi không định lấy chồng.”
“Điều kiện của tôi rất tốt mà? Cô không hài lòng ở chỗ nào?”
“Ở chỗ anh là gay.”
Câu nói gây tổn thương ấy khiến Tử Thiêm dừng bước ngay lập tức, cô gái nhỏ này thật sự rất giỏi khơi gợi hứng thú của người khác, kể cả khi cô không cố tình.
Anh cười hỏi:
“Vậy làm một hợp đồng hôn nhân được không? Cô giúp tôi hai năm, tôi sẽ đáp ứng toàn bộ điều kiện của cô.”
Bạch Nhiễm càng tỏ vẻ mình là người an phận, Tử Thiêm càng xác định đây là người anh cần.
Cưới xin gì chứ, chỉ vì gia đình lúc nào cũng hối thúc nên anh mới phải đi xem mắt, giờ anh đã đến bước đường cùng rồi.
Thấy Bạch Nhiễm tương đối hiểu chuyện, không phải loại phụ nữ ham mê tiền tài hay danh vọng, anh đột nhiên nảy ra ý tưởng không tồi.