Chương 28

Pendragon 4 - Thế Giới Ảo

NHẬT KÍ #15

(TIẾP THEO)

VEE LOX

(@Trongtai_ct type)

Mình vẫn phải tiếp tục bơi lên.

Đã quá xa cái lỗ dưới đáy, không thể trở lại được nữa. Ngoài ra, sợi dây dẫn đường đã mất, mình không bảo đảm có thể tìm được đường trở lại. Chỉ còn duy nhất một chọn lựa: bơi lên như điên, hay… chết chìm.

Mình vẫn ráng sức bơi ếch. Ước gì đạp được hai chân, nhưng Loor đang ôm chặt thân dưới của mình. Ngực mình bắt đầu nhoi nhói. Có lẽ vì mình bơi quá sức, dưỡng khí cạn kiệt hết rồi.

Một ý tưởng chợt lóe trong đầu: Nhấn nút vòng kiểm soát, kết thúc cuộc nhảy. Nếu mấy phút nữa không tới được mặt nước, thì đó là hy vọng duy nhất của tụi mình. Nhưng đó chỉ là phương cách sau cùng, vì chẳng có gì bảo đảm là cái vòng này hoạt động. Cứ tiếp tục bơi thôi.

Sau mấy giây đau đớn ráng sức, tụi mình vẫn ở dưới nước. Mình bắt đầu bị xây xẩm. Lúc này cả hai đứa đều cần dưỡng khí. Đành bỏ cuộc thôi. Mình đưa tay tìm vòng kiểm soát, nhưng ngay trước khi mình nhấn nút để giải thoát hai đứa thì một vật gì đó rơi tõm xuống nước, cách mình chừng mấy mét. Dù là gì, vật đó rất lớn và di chuyển rất nhanh, vì nó tạo thành một tiếng bùm mạnh khi chạm nước. Nhưng mình không cần biết vật đó là gì. Mình chỉ nghĩ, nếu một vật nhảy tõm xuống được như thế, có nghĩa tụi mình đã lên gần mặt nước. Vì vậy, mình không nhấn nút mà liều mạng bơi lên hai sải nữa.

Một lát sau, mình đã nhoi lên khỏi mặt nước, ngay sau mình là Loor. Hai đứa há hốc mồm mà thở. Thành công rồi! Nhưng chưa mừng được đâu. Tụi mình lại phải đối diện với một mối nguy khác. Loor không biết bơi. Ở dưới nước cô đã bắt đầu quăng qua quật lại rồi. Nếu vô phúc bị cô đập trúng, mình chỉ có nước ngất đi, và hai đứa cùng chìm nghỉm luôn.

Mình bảo Loor:

- Thư giãn đi, Loor. Để thân hình nổi ngửa, tôi giúp cho.

Loor xoay người nằm ngửa. Mắt hốt hoảng, thở hồng hộc, nhưng cô cố thư giãn. Mình giữ cho đầu cô nổi trên mặt nước, còn mình thì bắt đầu đứng nước.

Mình cố trấn tĩnh cô:

- Chúng ta ổn rồi. Hãy ráng thở, chúng ta sẽ ra khỏi đây.

Mình nhìn quanh để xác định phương hướng. Không gian trong cái hang tụi mình đang trôi nổi tối đen như mực, và cũng như khu rừng dưới kia, mình không thể nhìn thấy những bức tường của tòa nhà kỳ dị này. Trần nhà cũng chìm trong bóng tối. Nhưng có một thứ kỳ lạ trong khoảng không trên đầu tụi mình. Những quả cầu sáng ngời, đủ màu sắc rực rỡ, bay bổng khắp nơi. Trông chúng chừng hơn nửa mét đường kính, mỗi quả cầu phát ra một ánh sáng huỳnh quang khác nhau. Cam, đỏ, vàng, xanh lục. Tất cả có đến hàng trăm, bồng bềnh cao thấp trong không gia trên đầu hai đứa mình.

Loor thì thầm:

- Trông như những ngôi sao đủ màu sắc. Chúng là gì vậy?

Tốt rồi. Cô ta đang bình tĩnh lại. Mình bảo:

- Không biết. Trông chúng không có vẻ nguy hiểm…

Thình lình, cách mình chừng một mét, nước bỗng phụt lên. Bùng lên từ bên dưới là những luồng ánh sáng đã cắt đứt sợi dây cứu hộ của hai đứa mình. Nhưng bây giờ mình đã thấy được chúng thực sự là gì.

Đó là những cỗ xe.

Tất cả là năm xe, từ dưới nước vọt lên, rồi bay lên không. Mình thấy chúng giống như những chiếc mô-tô đầy màu sắc sặc sỡ và… không có bánh xe. Mỗi xe đều có một tay lái đội mũ bảo hiểm. Họ khom rạp mình như những tay nài ngựa sau một kính chắn gió hình chóp. Những chiếc xe vút lên từ dưới nước, rồi tiếp tục phóng lên những quả cầu bồng bềnh. Mấy xe này không chỉ có thể di chuyển dưới nước, mà còn bay được nữa! Cả năm tay lái kết thành một nhóm tiến lên quả cầu màu cam. Họ vượt qua quả cầu, rẽ thật gắt vòng quanh và phóng tới quả cầu khác.

Mình kêu lên:

- Họ đang đua xe. Những quả cầu kia là cột mốc của đường đua.

Năm tay đua bay qua tụi mình, phóng từ quả cầu này tới quả cầu khác. Tất cả cùng rẽ, cùng bổ nhào xuống phía dưới mặt nước. Một giây sau, tất cả biến vào nước như những con hải âu háu đói đang bắt cá.

Mình trầm trồ:

- Quá tuyệt! Đây là một trường đua.

Giọng Loor đã trấn tĩnh lại:

- Pendragon! Tôi vẫn không thể bơi được.

Ồ, đúng vậy. Điều cần thiết lúc này là phải ra khỏi vùng nước. Mình nhìn quanh và khoan khoái khi thấy một cầu thang xoắn ốc nữa nhô khỏi mặt nước, cách mình có vài mét. Bơi thêm mấy sải tay, mình đã kéo được Loor tới cầu thang. Hai đứa bám lấy thang, mừng rỡ khi chân lại được đặt trên một chỗ vững chắc. Trong khi chúng mình ngồi thở, một lần nữa, mấy tay đua lại vút lên từ dưới nước, phóng lên trời, rượt đuổi nhau thật xa. Dù mấy tay đua này là ai, họ đều rất cừ khôi và có những chiếc xe tuyệt hảo mình chưa từng thấy bao giờ.

Mình hỏi Loor:

- Bạn không sao chứ?

Loor gật, rồi bảo:

- Chúng ta phải tiếp tục đi lên thôi.

Mình nhìn lên cái cầu thang chìm khuất vào bóng tối:

- Ôi trời! Cha nội Zetlin này kỳ công thật!

Lần này mình đi trước, gấp rút bước lên những bậc thang. Vừa đi lên, hai đứa vừa ngắm nhìn những tay đua vun vút quanh những quả cầu, nhào xuống nước, rồi bay trở lại đường đua trên không. Trông họ có vẻ rất hào hứng.

Lên tới trần, mình thở phào vì thấy cửa ngõ tiếp theo, không có nước. Thay vào đó, cầu thang tiến qua một vòng tròn lớn, màu trắng.

Loor bảo:

- Lạ chưa? Tụi mình không còn ướt nữa.

Thật vậy, quần áo tóc tai hai đứa khô rang. Bó tay, không thể cắt nghĩa vì sao. Nếu thình lình, tụi mình khô ráo như một phép lạ, thì chấp nhận thôi. Nhưng hóa ra thế lại là may, vì khi với tay ra ngoài, chạm vào vành đai của vòng tròn, mình ngạc nhiên thấy nó lạnh ngắt. Mình kêu lên:

- Tuyết!

Đúng là tuyết. Mình có thể vục tay sâu vào mép vành tròn, bốc lên cả nắm tinh thể đá trong suốt như pha lê. Mình chỉ còn biết tự hỏi:

- Rồi sao nữa đây?

Tiếp tục lên hết mấy bậc thang cuối cùng, hai đứa tới một hang tuyết nhỏ. Cứ như đang đứng trong một lều bằng băng của dân Bắc cực. Lạnh thấu xương. May là hai đứa đều khô ráo.

Chỉ ra cửa hang, mình nói:

- Chắc đó là lối ra.

Cả hai đều không biết chuyện gì đang chờ đợi bên ngoài, nhưng phải có can đảm bước tới vùng sáng, để ra khỏi hang. Cái hang nhỏ này có một đường vòng, và khi vừa ra khỏi đoạn đó, tụi mình bị lóa mắt vì một nguồn sáng ban ngày chói lòa. Vừa từ trong bóng tối của khu rừng và đường đua toàn nước ra, lúc này tụi mình chỉ còn cách bịt hai mắt, chờ đến khi quen với môi trường mới mẻ này. Mấy giây sau, khi bỏ tay xuống, tụi mình thấy một quang cảnh kỳ lạ khác.

Nơi đây trông cứ như miền Nam cực.

Mình chưa hề tới Nam cực, nhưng nếu có tới, mình tin chắc nó cũng giống hệt thế này thôi. Tất cả đều là một màu trắng, hèn gì tụi mình bị lóa mắt. Bầu trời cũng trắng toát. Nhắc lại: chúng mình vẫn đang ở trong tòa nhà, nhưng lần bị vây quanh trong một nguồn sáng trắng chói lòa, nên vẫn không thể nhìn thấy tường bao hay trần nhà.

Khi mắt đã quen với ánh sáng, mình bắt đầu nhìn rõ chi tiết hơn. Chúng mình như đang đứng trên một cánh đồng băng mênh mông. Những gò băng khổng lồ, lồi lõm, tạo thành những ngọn đồi và thung lũng quanh tụi mình.

Loor lên tiếng:

- Sự tưởng tượng của ông tiến sĩ Zetlin này kỳ lạ thật.

Mình chưa kịp đồng ý, chợt hai đứa nghe tiếng la đầy hứng khởi:

- Hôôô! Hêêê! Aaaaaa!

Hình như một nhóm người đang sôi nổi phóng ra. Một giây sau, năm bóng người xuất hiện trên một gò băng. Họ phóng lên đỉnh gò, lấy hơi, rồi trượt xuống dốc, trên những vật trông như ván trượt tuyết. Nhưng không như những tấm ván trượt tuyết trên Trái Đất Thứ Hai. Những vật này hình tròn và màu đen. Kích cỡ của chúng bằng nắp đậy thùng rác và vành cong lên. Bàn chân của những người trượt ván, bằng cách nào đó, gắn chính giữa vật hình tròn. Trời đất! Họ rất điệu nghệ! Khi thả dốc, họ lượn vòng 180 độ, khéo léo tránh nhau, trông y như… một nhóm chuyên đóng thế những cảnh nguy hiểm trên phim. Tất cả đều mặc bộ áo liền quần xanh lục quen thuộc, nhưng mũ bảo hiểm màu đen phủ kín mít từ đầu tới mặt.

Loor và mình khiếp đảm khi thấy cả năm tay đua phóng lại tụi mình. Mình không biết nên chạy hay đứng tại chỗ. Mình vừa định quay đầu chạy, nhưng Loor níu tay mình nói:

- Không. Đừng tỏ ra tụi mình sợ.

Nói thì dễ, làm mới khó. Nhưng mình nghe lời Loor, đứng yên.

Một giây sau, mình và Loor bị bụi tuyết phủ đầy khi những tay kia phóng tới và dừng lại trước mặt hai đứa. Thật là một khoảnh khắc rùng rợn. Năm cái nón bảo hiểm đứng sát cánh nhau, lom lom nhìn tụi mình qua lớp kính râm. Không ai nói một lời. Sau cùng mình nghĩ đã tới lúc phải cắt đứt cuộc thi gan này. Mình nói:

- Chúng tôi đang tìm tiến sĩ Zetlin.

Năm gã ngó nhau, rồi phá lên cười. Mình đâu mong như vậy. Nhưng quả tình mình chẳng biết là đang thật sự mong chuyện gì. Sau cùng một gã cố trấn tĩnh, bước tới, nói:

- Các người đâu chỉ lù lù xuất hiện rồi gặp Z một cách đơn giản vậy.

- Chuyện rất quan trọng. Ông ta sẽ muốn được gặp chúng tôi.

Mình đáp mà cảm thấy không được… thỏa đáng cho lắm. Mình không biết cách nào để tóm tắt thật mau lý do tụi mình phải gặp tiến sĩ Zetlin. Trông họ không phải những người có thể đứng yên nghe cắt nghĩa dài dòng, hoặc có thể quan tâm đến chuyện của tụi mình.

Loor hỏi:

- Các anh biết ông ấy ở đâu không?

Một gã khác tiến lên, bảo:

- Biết chứ. Nhưng muốn gặp, hai người phải chơi trước đã.

Mình vội hỏi:

- Chơi á? Chơi gì?

Một gã khác nữa la lớn:

- Cho banh vào rổ.

Cả đám đồng thanh reo lên:

- Đúng rồi! Ném banh vào rổ.

Sau đó cả năm rút ủng khỏi những cái dĩa tròn, ném mấy cái dĩa sang một bên, rồi bắt đầu trượt đi trên mặt băng. Không thể nào tin nổi: họ lướt đi như có tấm ván trượt tuyết dưới chân, nhưng làm gì có tuyết. Chỉ với đế ủng tiếp giáp mặt băng, họ lướt đi êm ru. Tay đi đầu bỗng quay lại, đứng trước mặt hai đứa mình, nói:

- Thương lượng thế này nghe. Một trong hai người sẽ thi đua ném bóng với tụi tôi. Không cần phải thắng, chỉ cần hoàn thành cuộc chơi là được rồi.

Mình hỏi:

- Cuộc tranh đua này như thế nào?

Hắn chỉ những gã đang lướt trên băng, cắt nghĩa:

- Đó là một cuộc đua trượt băng. Đường đua trên băng được đánh dấu bằng những mũi tên màu đỏ. Chúng ta cùng trượt, ai trở lại đây trước là người thắng cuộc.

- Và… chúng tôi chỉ cần hoàn tất cuộc đua?

- Không dễ vậy đâu. Có năm cột mốc. Trên cột mốc đầu tiên là một tháp có sáu quả bóng đỏ. Mỗi quả dành cho một người. Cậu phải nhặt một quả, trượt tới và ném vào một cái rổ, trước khi trượt tiếp tới cột mốc kế tiếp. Tại đây cũng có sáu quả bóng. Nhưng cột mốc thứ ba chỉ có năm quả. Nếu cậu là người sau cùng, là cậu tiêu. Cột tiếp theo cũng có năm quả, nhưng cột mốc cuối cùng chỉ có bốn.

- Như vậy, xuất phát sáu người, nhưng chỉ có bốn người hoàn tất?

- Chính xác. Hoàn tất cuộc đua, cậu sẽ được gặp Z.

Loor nói ngay:

- Tụi này tới đây không phải để chơi.

Hắn nhún vai:

- Rất tiếc. Đám tôi thì lại tới đây để chơi.

Nói xong hắn quay lưng, sửa soạn trượt đi. Mình vội kêu lên:

- Khoan. Tôi sẽ thử. Nhưng tôi không hiểu sao các anh có thể lướt đi được mà không có tấm trượt.

Hắn trượt tới một cửa hang. Kế cửa hang có một thứ mà tụi mình đã không thấy khi tới đây. Đó là một cái kệ chất đầy những chiếc mũ bảo hộ đen giống như năm người họ đang đội. Kế đó là một cái sọt với gần bốn mươi quả bóng đỏ lớn cỡ quả bưởi. Mình đoán đó là loại bóng sẽ được đặt tại các cột mốc. Nhặt lên một mũ bảo hiểm, hắn lướt trở lại hai đứa mình.

- Gắn cái này vào giày của cậu.

Hắn nói trong lúc lấy từ trong mũ ra hai cái khung bằng dây kim loại, trông có vẻ như vừa khít với đế giày. Mỗi khung có hai miếng lót màu vàng. Một cho mũi, một cho gót giày. Hắn nói thêm:

- Trong khi chúng tôi chuẩn bị đường đua, cậu làm quen với mấy thứ này đi.

Hắn lướt đi, nhập bọn với mấy gã kia. Loor bảo:

- Có lẽ nên để tôi đua với họ.

- Cô biết trượt băng không?

Loor nhìn xuống. Cô ấy không thích phải thú nhận là không biết. Mình bảo:

- Tôi thì biết. Để tôi thử cái này xem sao.

Mấy sợi thép gắn vào đế ủng mình ngon ơ. Một đầu kẹp qua ngón chân, đầu kia kẹp vào gót. Nhưng mình vẫn không hiểu sao nó có thể hoạt động được như ván trượt băng, cho đến khi mình nhấn chân lướt tới.

- Oaaa!

Vừa la, mình vừa lướt trên mặt băng. Mấy miếng lót giày chắc hẳn phải được làm bằng chất liệu siêu láng, vì mình lướt đi nhẹ nhàng như đang đứng trên những tấm trượt của môn khúc côn cầu trên băng. Chỉ mất ba mươi giây, mình đã quen với thiết bị này, và cảm thấy chúng còn ngon lành hơn cả những tấm ván trượt. Đã từng chơi mấy năm trong đội khúc côn cầu, nên mình khá tự tin trên mặt băng. Với những miếng xốp trơn láng này, mình thấy có thể quay, ngừng, lướt giật lùi dễ dàng hơn cả hồi ở nhà. Điều này làm mình dần tự tin hơn.

Nhưng hai đứa đứng trước một quyết định khá căng. Trong hai đứa thì Loor là một lực sĩ. Nhưng cô ấy, dù mạnh cỡ nào, cũng không thể trượt băng như mình. Loor sẽ không bao giờ có thể tới được cột mốc đầu tiên. Mình bảo Loor:

- Tôi nên đua với họ thì hơn.

Loor gật. Cô biết mình có lý. Nhưng vẫn bực bội gắt lên:

- Sao tụi mình phải chơi cái trò này? Một nhiệm vụ quan trọng mà phải lệ thuộc vào một cuộc thi đua trẻ con như thế này sao?

- Tôi biết. Nhưng cứ làm theo cách của họ. Nếu tôi hoàn tất, chúng ta sẽ được gặp Zetlin.

- Còn nếu anh không hoàn tất được thì sao?

Mình ngọng luôn. Không biết trả lời thế nào.

Năm tay đua lướt tới hai đứa mình, đứng thành một nhóm. Anh chàng đã đưa mũ bảo hiểm cho mình hỏi:

- Sẵn sàng chưa?

Giọng điệu như một kẻ chiến thắng, mình nói ngay:

- Tất nhiên. Còn quy luật nào tôi cần biết nữa không?

Cả đám lại cười hô hố. Thấy mà ghét.

Gã đứng đầu nói:

- Chắc chắn là có chứ. Qui luật chính là: Chơi kiểu gì cũng được. Hãy hoàn tất bằng tất tần tật những cách cậu có thể làm.

Nghe thật chướng tai. Nhưng đây là trò chơi của họ. Mình vừa định theo, bỗng Loor níu vai mình. Cô chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt mình. Mình nghĩ, cô ấy đang cố trao cho mình chút nghị lực và sự tự tin. Đầu gối mình bủn rủn. Trong giây phút này, mình lo làm Loor thất vọng còn nhiều hơn lo việc tìm kiếm tiến sĩ Zetlin. Cô nháy mắt với mình, rồi đẩy mình đi.

Vừa đạp chân tiến lên, mình vừa đội mũ và đeo kính. Trong đời, chưa bao giờ mình muốn thắng cuộc như lần này. Vì Loor, vì mình, và vì cả Aja. Mình nhận thấy, số phận lãnh địa Veelox rất có thể được quyết định trong cuộc đua trên băng này.

Có sai lầm quá không?

Nhấn Mở Bình Luận