Chương 47

Pendragon 8 - Ly Hương Tìm Quá Khứ

NḤÂT KÍ #32

(Tiếp theo)

IBARA

Mình đang viết nhật kí này trong một phòng nằm sâu trong Núi Hội Đồng. Căn phòng này đã trở thành nhà của mình. Courtney, mình hy vọng những gì đã xảy ra không làm bạn choáng váng. Đã khá lâu rồi, kể từ khi mình phá hủy ống dẫn, nên mình có thời gian suy nghĩ về việc đó. Bây giờ cảm xúc và mọi kích động đã lắng xuống, mình vẫn tin là đã làm một việc đúng.

Mình đã hy sinh tất cả những gì mình có trong trận chiến. Mình đã phạm nhiều sai lầm, nhưng mình chỉ là con người. Ít ra, mình nghĩ mình là một con người. Thật ra, mình nghĩ mình chẳng có gì là người cả, nhưng bạn hiểu ý mình mà. Từ khi mất Quillan đã lấy của mình nhiều thứ. Từ khởi đầu, mình luôn cảm giác như sẽ có hồi kết cho cuộc tìm kiếm này. Nhất là từ khi có vẻ như Lữ khách chúng mình hạ được Saint Dane trên hầu hết các lãnh địa. Quillan đã làm mình thay đổi. Mình bắt đầu cảm thấy như cuộc chiến này sẽ kéo dài bất tận. Ai nói mỗi lãnh địa chỉ có một bước ngoặt? Điều gì ngăn cản Saint Dane trở lại bất kỳ lãnh địa nào để cố gắng xoay chuyển sự việc theo đường lối của hắn? Trên Ibara, hắn đã thuyết phục những kẻ Đào tẩu tấn công người hành hương xứ Rayne, đó là đặc trưng của Saint Dane. Nhưng còn dado? Không liên quan gì tới bước ngoặt trong vụ này. Một trận chiến tốc lực. Điều gì ngăn cản nổi Saint Dane không tái diễn trò đó trên lãnh địa khác? Có thể hắn lại tập hợp đoàn quân dado khác trên Quillan, hoặc diễu hành ngay trên đại lộ Stony Brook.

Đó là nguyên nhân mình đã tiến hành bước quyết liệt này. Ống dẫn trên Ibara đã đi vào lịch sử, Saint Dane đã bị mắc bẫy. Nếu đem lại kết thúc chiến tranh, việc làm này cũng xứng đáng. Từ khi làm nổ tung ống dẫn, mình vẫn chưa hề thấy dấu vết nào của Saint Dane. Nhưng mình sẽ tìm ra. Mình tin chắc như vậy.

Tất nhiên, phá hủy ống dẫn cũng có nghĩa là mình bị kẹt lại đây cùng với hắn. Thật khó thú thật điều này, nhất là với bạn, nhưng mình cảm thấy đây cũng là một điều hay. Courtney, vì thật ra… mình đã tiêu rồi. Cảm giác như mình đã mất khái niệm về những giá trị mà cậu Press cho là rất quan trọng. Nhìn cảnh điêu tàn của làng Rayne thật khổ tâm. Đúng là chúng mình đã ngăn chặn được đội quân dado, nhưng cũng đã lấy đi trái tim của lãnh địa này khi tiến hành việc đó. Mình đã mất tự chủ. Ám ảnh đánh gục Saint Dane là tất cả những gì mình quan tâm, trong khi đáng lẽ mình phải băn khoăn tới hạnh phúc của lãnh địa. Saint Dane điều khiển để con người gây ra tai hại cho chính họ. Mình sợ, kẻ bị hắn điều khiển trên Ibara chính là mình. Mình đã quyết định. Mình đã thay đổi số phận Ibara bằng cách xáo trộn các lãnh địa.

Cả mình và hắn đều không thể làm điều đó nữa.

Thay vì chiến đấu một cuộc chiến kéo dài vô tận để tránh hỗn loạn, mình muốn được tích cực. Muốn háo hức chờ đợi. Muốn phát triển một thứ gì đó. Mình thấy cơ hội đó trên Ibara này. Làng đã bị phá hủy. Nhiều người đã bị chết. Cần nhiều thập niên để tái thiết. Mình muốn là một phần tử trong việc đó. Và những kẻ Đào tẩu vẫn còn ngoài kia. Xung đột chưa hết. Phòng thủ tại đây yếu kém. Nếu chúng ta quyết định tấn công, dân làng Rayne không đủ ngăn chặn. Đó là một lý do nữa khiến mình thấy hạnh phúc khi lưu lại đây. Mình muốn bảo vệ những con người này hiệu quả hơn những gì mình đã làm trước đây. Thậm chí họ còn mời mình vào hội đồng. Tin nỗi không? Mình tự hỏi, liệu họ có ban cho mình tước vị hay không? Sự ủy thác dành cho mình sẽ thực hiện được mộng tưởng của Aja Killian. Có thể đó là luôn… chuyện phải thế thôi.

Telleo đã trở thành bạn thân của mình. Courtney, cô ấy làm mình nhớ tới bạn thật nhiều. Mạnh mẽ, có quan điểm. Không gợi cho mình những nổi buồn phiền. Có lẽ vì vậy mà mình mến cô ấy. Ban đêm, chúng mình bàn bạc về quá khứ của Veelox và tương lai Ibara hàng mấy tiếng đồng hồ. Mình sẽ không nói gì với cô ấy về Lữ khách. Tại đây chuyện đó không quan trọng. Không còn quan trọng nữa. Nhất là từ khi mình không còn là Lữ khách.

Mình nhớ Siry. Nhiều chuyện làm mình nghĩ, nó nên ở đây với mình, cùng đồng bào của nó. Chắc chắn nó muốn tiếp tay với họ xây dựng những cuộc đời mới. Đó chính xác là những gì Jakill dự định làm. Nhưng mình không muốn hai Lữ khách cùng kẹt lại đây. Hy vọng của mình là nó sẽ ở bên Alder, hay kết hợp với Loor. Cùng nhau có thể họ tìm hiểu sự thật về Lữ khách và cuộc đời của họ. Họ xứng đáng được biết. Tất cả chúng mình xứng đáng được biết điều đó.

Không biết có khi nào bạn sẽ gặp Siry không, nhưng nếu gặp, làm ơn giúp mình nói với cậu ấy vài chuyện. Mấy ngày sau trận chiến với dado, mình ngồi một mình trên bờ, nhìn biển bên ngoài vịnh, không nghĩ ngợi gì. Cảm giác thật dễ chịu. Rồi mình thấy một chấm nhỏ nơi chân trời. Một thuyền trượt, phóng rất nhanh, hướng vào cửa vịnh. Bản năng đầu tiên của mình là nghĩ ngay đến một nhóm dado, hoặc Đào tẩu. Mình vừa định tập hợp lực lượng an ninh, nhưng khi thuyền trượt tới gần hơn, mình thấy đó không là dado. Trên thuyền có bốn người. Mình tưởng là đã gặp ma.

Đang lướt qua mặt mình là bốn Jakill. Một trong số đó chính là cậu bé mắt chuột – cho đến lúc này mình cũng vẫn chưa biết tên nó. Ba người còn lại là một chàng trai và hai cô gái. Cô gái đang cầm lái là Twig. Họ đã ẩn trốn trong thành phố Rubic, tìm cách lấy trộm một trong số mấy thuyền trượt dado không sử dụng để tấn công làng Rayne. Mình cứ đứng yên trên bãi cát mà cười. Đây là dấu hiệu thật sự có hy vọng về một tương lai của Ibara.

Trong tất cả những khó khăn mình nhắc tới trong nhật kì này, điều mình sắp viết sau đây là khó khăn nhất. Nhưng thật lòng, Courtney ơi, mình nghĩ là sẽ chẳng bao giờ gặp lại bạn hay Mark nữa. Hai người bạn thân thiết nhất của mình. Và mãi là như vậy. Ngoài những gì mình đã làm, điều ân hận lớn nhất của mình là không biết liệu Mark có an toàn hay không. Mình nghĩ, điều này sẽ ám ảnh mình suốt đời. Nhưng mình tự an ủi rằng bằng cách làm những gì mình đã làm, mình đã cứu được Halla. Nhưng những gì Saint Dane nói làm mình lo lắng. Ý nghĩ Halla chỉ là khởi đầu cho một mưu đồ quỷ quái lớn hơn là quá khả năng chấp nhận của mình. Đó là giọt nước làm tràn ly dẫn đến quyết định của mình. Saint Dane đã tiêu rồi.

Bobby Pendragon cũng tiêu luôn.

Mình vẫn sẽ thường xuyên viết, để bạn biết mọi việc ở đây ra sao. Mong là không làm phiền bạn. Đó là cách duy nhất mình còn có thể níu giữ một chút đời sống cũ của mình. Mình nghĩ đến bạn và Mark mỗi ngày. Mình nhớ chúng ta đã cùng nhau vui đùa trước khi tất cả chuyện này bắt đầu xảy ra. Không bao giờ mình quên được, dù tiếc nhớ chỉ làm mình thêm buồn. Nhưng, may mà mình không đến nỗi cô đơn. Ở đây, mình còn có Telleo và cha cô ấy. Đã tới lúc bắt đầu một cuộc đời mới và giúp những con người này tìm lại cuộc đời của họ.

Không biết đây có phải là đường hướng của chuyện phải thế thôi không, nhưng mọi chuyện sẽ xảy ra theo hướng đó.

Mình nhớ hai bạn. Mình yêu hai bạn.

Đừng quên mình.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ #32

Nhấn Mở Bình Luận