Chương 16: TG1_Nảy lòng tham rời đi

Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Edit: Mei A Mei

Lí trí cuối cùng cũng thắng được ý nghĩ dâʍ tà trong đầu, không muốn tổn thương cô, không muốn thấy cô lộ ra ánh mắt lo sợ nhìn mình...Chỉ cần nghĩ thế thôi thì Hình Dã đã cảm giác trái tim mình co thắt đau đớn. Anh chậm rãi rời môi nàng, đầu ngón tay dịu dàng lau đi khoé miệng mang dấu vết ái muội của nàng.

Trông thấy Trần Nhữ Tâm hơi thất thần, Hình Dã âu yếm hôn một cái lên mắt cô, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, chẳng qua có chút không nhịn được."

Trần Nhữ Tâm dần dần lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, sau đó nâng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, nói: "Đừng vì người ngoài mà tức giận. Tôi đã làm chuyện như vậy với anh, tôi cũng không biết phải làm sao để anh yên tâm. Tôi không ghét cái cách anh đối xử với tôi, mặc dù mới vừa rồi rất thô bạo..."

"..." Hô hấp Hình Dã hơi ngừng lại. Đối với sự chủ động chưa rõ nguyên do của cô, anh không biết phải phản ứng như thế nào. Chỉ là, cảm giác được người mình thích đối xử dịu dàng khiến cả trái tim nhơ bẩn của anh như đang ngâm trong nước ấm, trướng đến phát đau, nhưng lại thấy hạnh phúc.

Trước nay Hình Dã không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân đem hai từ "Hạnh phúc", vốn là từ ngữ xa vời với mình, để dùng trên người mình, hơn nữa còn đúng mực. Anh im lặng, khẩn trương ôm cô vào lòng, chống cằm lên cần cổ cô, nói ra tâm sự đã liên tục cất giấu sâu trong nội tâm: "Tôi chỉ sợ em bỏ tôi đi. Tôi không thể chịu đựng được khi em bỏ tôi đi lần nữa. Tôi sợ mình sẽ điên lên mất, sau đó làm ra chuyện tổn thương em."

Lần nữa ư? Đang lấy vụ sáu năm trước làm lần đầu tiên à? Trần Nhữ Tâm cũng duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, nói: "Em sẽ không rời xa anh, trừ phi em chết."

Câu chữ mà cô thuận miệng nói ra làm Hình Dã cả kinh, nâng tay bịt miệng cô: "Chớ nói vớ vẩn."

"Được." Thái độ của cô vô cùng nghe lời, "Nghe theo anh."

Hình Dã bỏ bàn tay đang che môi cô xuống, nói: "Lúc này tôi có thể dẫn em rời khỏi đây, nhưng không cho phép qua lại với Tiết Minh Huyên."

"Em đồng ý." Trần Nhữ Tâm gật đầu, vốn là cô sẽ chẳng có bất cứ quan hệ gì với Tiết Minh Huyên.

Cứ vậy mà quyết định, lúc chạng vạng Hình Dã để Trần Nhữ Tâm mặc nhiều hơn một chút, buổi tối chuẩn bị rời đi.

Tiết trời nơi đây vừa tối đã trở nên cực kì lạnh, vì thế Trần Nhữ Tâm mặc rất nhiều. Hình Dã mở cửa xe cho cô. Sau khi đợi cô ổn thoả, lúc này mới lên xe.

Một đường xe chạy lúc nhanh lúc chậm, bởi vì bữa tối Trần Nhữ Tâm đã uống thuốc, trong súp còn thêm nhiều loại thuốc Đông y, vừa lúc có cả thành phần an thần nên bấy giờ cô không khỏi hơi buồn ngủ. Hình Dã thấy vậy thì ra dấu tay với tài xề đằng trước, tốc độ xe bắt đầu chậm lại.

Trong xe mở máy sưởi, Hình Dã ôm cô vào lòng, thấp giọng nói bên tai cô: "Mệt thì cứ ngủ đi. Đến nơi tôi sẽ gọi em."

"Ừm." Tiếng Trần Nhữ Tâm mơ hồ đáp lại rồi ngủ trong lòng anh.

Ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ, nội tâm Hình Dã cảm thấy vô cùng thoả mãn. Sự dịu dàng nơi đáy mắt như sắp trào ra ngoài. Giá thời gian có thể dừng lại tại giây phút này thì tốt biết mấy. Lúc này Hình Dã không chỉ nghĩ như vậy.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, xe dừng ở khu dân cư cao cấp.

Hình Dã không đành lòng đánh thức Trần Nhữ Tâm nên tiếp tục ngồi trong xe, để cô gối đầu lên đùi mình, đợi cô tự tỉnh. Do vậy tài xế cũng chưa xuống xe, bởi BOSS nhà mình lo rằng âm thanh mở cửa xe sẽ đánh thức vị đang ngủ kia.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là nửa tiếng, có lẽ là 40 phút, Trần Nhữ Tâm cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Đến rồi à?" Sau khi tỉnh dậy giọng cô hơi khàn khàn, so với sự thờ ơ ngày thường thì bây giờ lười biếng phong tình hơn đôi chút.

Hình Dã vén tóc dài bên cạnh má cô, gẩy ra sau tai, ấm giọng nói: "Ừ, vừa tới, muốn ngủ thêm một lát không?"

"Chân anh không sao hả?" Trần Nhữ Tâm nói rồi đứng dậy, có lẽ bởi vì lúc nhất thời cơ thể uể oải nên duỗi tay chống lên đùi anh mượn lực, lại nghe thấy Hình Dã hít một hơi, hô hấp chuyển sang nặng nề. Trần Nhữ Tâm cho rằng mình làm anh đau, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Hình Dã thì phát hiện không phải như vậy, lại nhìn chỗ mình vừa chống tay, vội vàng nhấc tay ra...

"...Anh." Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua bộ phận đang phản ứng của anh, vừa rồi cô chỉ bất cẩn đụng vào bắp đùi anh thôi mà, cũng chưa trực tiếp chạm phải bộ phận đang ngóc lên kia...
"Đừng nhìn tôi như thế chứ." Hình Dã bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, một tay giữ chặt eo cô, cằm chống lên cổ cô hít một hơi thật sâu, "Do tôi vẫn luôn muốn em, nghĩ mãi nghĩ mãi..."

"..." Trần Nhữ Tâm mặc kệ anh ôm mình như vậy.

Chờ Hình Dã bình ổn xuống, anh buông cô ra, sau đó cầm lấy áo khoác ở một bên vừa mặc vào cho cô lại vừa nói: "Bên ngoài rét mướt, đã đói bụng chưa? Tôi sai người chuẩn bị chút gì để em ăn nhé?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu: "Không cần đâu."

Xuống xe, phía trước là nóc nhà cao nhất độc lập giữa khu dân cư, đèn bóng tròn nhàn nhạt mắc ở cửa. Chung quanh đều cùng một kiểu kiến trúc, còn trông thấy được ánh sáng thì chứng tỏ có người đang sống, nhìn chỗ này không giống nơi ở trong rừng tư nhân mà lúc trước cô đã trú.

Hình Dã dắt tay cô vào trong. Quản gia là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc bộ tây trang sẫm màu lịch thiệp khéo léo, nhìn thì thận trọng nghiêm túc. Chỉ thấy anh ta hơi cúi người xuống: "Ngài Chử, cô Trần, hoan nghênh trở về."
Hình Dã gật đầu, sau đó quay qua nói với Trần Nhữ Tâm: "Đây là quản gia chỗ này, Vương Đông Húc. Về sau gặp chuyện gì có thể trực tiếp nhờ anh ta."

Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm nhìn về phía quản gia: "Chào anh."

"Chào cô Trần." Quản gia Vương hơi khom lưng bày tỏ sự cung kính, "Phòng ngủ đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài Chử muốn qua đó không ạ?"

"Ừm." Hình Dã đáp, sau đó dẫn Trần Nhữ Tâm lên lầu.

Đưa Trần Nhữ Tâm đến phòng ngủ, cái gọi là phòng ngủ hiển nhiên là phòng ngủ chính, phong cách và bài trí bên trong phòng ngủ biệt thự đều làm bằng gỗ. Sau khi Trần Nhữ Tâm ngồi xuống, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên hỏi: "Cái tên Chử Việt này là sao?"

Hình Dã rót một cốc nước, không thèm đếm xỉa đáp: "Gia tộc đặt tên cho, đừng để ý."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm nhận lấy cốc nước từ tay anh uống cho nhuận họng, lại hỏi một câu: "Anh còn người thân không?"
"Không có, chỉ dư lại một mình tôi thôi."

Trần Nhữ Tâm đặt ly nước lên mặt bàn phía trước, sau đó duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, âm thanh bình thản trước sau như một: "Vậy sau này em chính là người nhà của anh."

Trái tim Hình Dã đột ngột co thắt, đứng tại chỗ cứng đờ hồi lâu không động đậy. Nơi sâu nhất trong đáy mắt anh cất giấu sự ngoan độc dứt khoát, sau đó ôm chặt người vào lồng ngực, khàn giọng: "Tôi chỉ có mình em thôi." Đây không phải là yếu thế bất lực, mà là không để cho bất cứ kẻ nào hoài nghi, bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu.

"...Ừ." Trần Nhữ Tâm mặc cho anh ôm, vùi mặt vào ngực anh. Trước, đôi mắt bình tĩnh không có tí bất ổn nào, "Em sẽ không rời bỏ anh."

Tiếng tim anh đập trầm ổn mạnh mẽ, Trần Nhữ Tâm dán lỗ tai gần lồng ngực anh, nghe thấy âm thanh phát ra càng rõ ràng. Chính lúc cô muốn di chuyển vị trí, đột nhiên Hình Dã hơi đẩy cô ra. Song đôi mắt hàm chứa du͙ƈ vọиɠ thâm trầm, kìm chế nhìn cô chằm chằm, "Tôi là đàn ông bình thường, hiện tại tôi bất ngờ muốn em nên đừng dung túng tôi như vậy."
Nghe thế, Trần Nhữ Tâm ngửa đầu nhìn anh: "Chẳng phải anh....ghét cay ghét đắng phản ứng tâm lí này sao?"

Mắt Hình Dã sáng rực nhìn cô, nhìn ánh mắt Trần Nhữ Tâm như đang ngắm một con thỏ hoang vậy: "Nếu như đối tượng là người em nói, tôi nghĩ tôi sẽ yêu."

"...Tôi nghỉ lễ, không làm được." Trần Nhữ Tâm liếc qua thân dưới của anh, chỉ chỉ phòng tắm ở một góc, "Anh muốn đi giải quyết trước không?"

"..." Dường như Hình Dã nghe thấy âm thanh dây cung lý trí đứt đoạn. Anh cầm lấy tay cô đặt vào vị trí đang trướng đau khó chịu, "ách" một tiếng, nhìn cô chằm chằm: "Giúp tôi đi." Không phải là hỏi thăm, cũng không phải đang thương lượng, mà là bức bối nóng nảy, hung hiểm thề không buông tha.

Vẻ mặt Trần Nhữ Tâm ngưng trệ, lòng bàn tay chống lên vật cứng khiến động tác của cô cứng đờ. Lần đầu tiên cô nhìn anh không biết phải làm sao: "Tôi, tôi không biết..."
Hình Dã cười sứt sẹo: "Tôi dạy cho em."

"..." Chẳng có lí do nào để thoái thác luôn.

Nhấn Mở Bình Luận