Chương 52: TG3_(5)

Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Edit: Mei A Mei

Sau đó vì mất máu quá nhiều, Trần Nhữ Tâm cảm giác đại não trở nên rối bời. Trước khi ý thức rơi vào bóng đêm, tay cô lơ đãng quàng lên cổ anh.

...Cô sẽ chết ở đây sao?

Ngay lúc ý thức cô đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, người đàn ông đột nhiên buông cô ra.

Ánh sáng lại quay về kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiêu cự trong con mắt, Trần Nhữ Tâm hơi hốt hoảng.

"Không chống cự sẽ chết đấy, ngươi không biết ư?"

Sức lực cả người Trần Nhữ Tâm bị rút sạch, cực kì mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại, "...Quên mất."

Alfonso đứng dậy từ trên người cô, ôm cô vào lồng ngực, sau đó cắn đứt cổ tay mình, đưa cổ tay đang chảy máu gần môi cô. Trong cổ họng bật ra một tiếng khàn khàn: "Uống."

Bấy giờ tiềm thức Trần Nhữ Tâm đã lâm vào hôn mê, vốn dĩ không phân biệt nổi anh đang nói cái gì.

Thấy Trần Nhữ Tâm không hề có động tĩnh, Alfonso nhíu mày, kề cổ tay chảy máu bên miệng mình, mút một hơi, bóp cằm rồi áp lên môi đối phương, mớm cho cô.

Mùi máu tanh nồng nặc. Trong động tràn ra vô số dị thú. Nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bọn chúng rục rịch, đồng thời không dám tiến thêm bước nào nữa.

Nhỏ, giọt - -

Giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt băng, rất nhanh đã biến thành một đoá hoa băng, diêm dúa và tà mị.

Trong sự lao đao, thân thể Trần Nhữ Tâm dâng trào khó hiểu. Mỗi lỗ chân lông đều đang réo gọi ầm ĩ.

Ý thức tỉnh lại, Trần Nhữ Tâm chợt phát hiện mình được anh ôm vào lòng. Đầu lưỡi lạnh như băng của anh mạnh mẽ cạy răng môi cô, khiến cô không thể không sinh phản ứng nuốt lấy thứ chất lỏng ngai ngái.

...Là máu ư?

Trần Nhữ Tâm mở mắt ra, trông thấy vảy mịn trên mặt anh gần trong gang tấc, còn cả đôi mắt đen như mực lúc nào cũng trầm trầm nhìn cô. Phát hiện cô đã tỉnh, Alfonso rời môi cô. Cổ tay bị cắn rách lúc này đã khép lại.

"Chẳng phải đã bảo tránh xa ta ra một chút rồi sao?" Giọng anh rất khàn. Khoé mắt đỏ ngầu khiến khuôn mặt anh càng lộ vẻ tức giận.

Trần Nhữ Tâm dựa vào lòng anh, âm thầm trả lời: "Không kịp..."

"..." Alfonso im lặng ôm cô lên. Lúc sa vào điên cuồng, ý thức của anh chỉ tỉnh táo trong chớp mắt. Anh thừa biết ngay từ đầu cô gái loài người này sẽ không phản kháng, cũng không sợ hãi và hoảng loạn, thậm chí cô còn chủ động ôm lấy anh.

Alfonso đặt ngang cô trên một tảng đá tương đối bằng phẳng, "Kế tiếp ngươi sẽ cảm thấy rất đau, tự mình vượt qua đi."

...Đã cảm giác được. Trần Nhữ Tâm biết nguyên nhân có lẽ vì vừa uống máu của anh. Cô gật gật đầu: "Ừm."

Cơn đau ấy không như kim châm, mà là mỗi một tế bào cơ hồ trải qua từng đợt chết đi sống lại...Mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong. Hô hấp Trần Nhữ Tâm rối loạn, thỉnh thoảng cô còn cắn môi để kìm chế tiếng rêи ɾỉ.

Chẳng biết đã qua bao lâu, toàn thân ướt đẫm tựa như bị lôi từ dưới nước lên, Trần Nhữ Tâm cảm giác trên người đã mất hết tri giác.

Alfonso thấy cô tỉnh lại sớm hơn dự tính. Anh ôm cô lên rồi đi ra hang động.

Gió bên ngoài táp vào người, Trần Nhữ Tâm co rúc trong lòng anh, "...Đi đâu vậy?"

Mắt Alfonso thâm trầm nhìn bóng đêm, "Trở về."

Giọng nói vừa dứt, đôi cánh đen đã mở ra. Anh ôm Trần Nhữ Tâm bay về hướng ngược lại với ngọn hải đăng.

Có lẽ vì băn khoăn đến cô gái trong ngực nên tốc độ của Alfonso cũng không nhanh.

Do trên người đang toát mồ hôi, hiện giờ còn bị gió lạnh thổi, nhiệt độ trên bầu trời lại khá thấp nên sắc mặt Trần Nhữ Tâm bắt đầu trắng bệch.

Alfonso bay xuống dưới, dừng chân trong con hẻm âm u bên cạnh cái xóm nghèo nhất. Sau khi đáp đất, đôi cánh đen sau lưng nháy mắt thu hồi.
Bỏ Trần Nhữ Tâm xuống, để cô đứng vững xong, Alfonso mới buông tay ra.

Mất hồi lâu, thân thể Trần Nhữ Tâm mới lấy lại chút tri giác. Hệt như nhận ra được điều gì, cô nhìn sau lưng Alfonso, "Ngài..."

"Đừng nói chuyện." Bàn tay lạnh băng kín vảy bịt miệng cô. Alfonso ôm thắt lưng cô rồi kéo cô vào bóng tối.

Chỉ lát sau đã vọng ra tiếng người xì xào bàn tán.

"Mới đây sao khu quý tộc A lại chạy đến địa bàn chúng ta nhỉ?"

Một người chẳng thèm quan tâm trả lời: "Như kiểu đang bắt phạm nhân nào đó ấy mà."

"Phạm nhân nào lại đáng để bọn quý tộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ kia phải nháo nhào lên thế?"

"Chậc, nghe bảo là người của quân liên bang. Mày nói bọn quý tộc kia không khẩn trương sao được?"

"Mày biết tin từ đâu thế?"

Tên còn lại nói tiếp: "Chẳng phải con gái của ông ta đã bị một kẻ quý tộc bắt cóc sao?"
"Đây còn là chuyện tốt đó. Chúc mừng nha ~"

"Ha ha, khách sáo ghê."

...

Âm thanh xa dần. Alfonso đưa Trần Nhữ Tâm ra.

Lần này thực sự thấy rõ, đôi cánh đen sau lưng Alfonso đã biến mất...Thì ra có thể thu lại sao?

"Nhìn gì vậy?" Giọng Alfonso lạnh lùng vang lên.

Trần Nhữ Tâm lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì."

Dưới ánh sáng lờ mờ, hai cánh Alfonso không quá rõ ràng. Lớp vảy mịn trên mặt anh cũng chẳng kì lạ ở tinh cầu. Bởi phần lớn vẻ bề ngoài các chủng tộc trên tinh cầu đều giữ lại những nét đặc trưng của riêng họ.

Nhưng duy chỉ có đôi cánh là đặc trưng nhất. Độ nhận diện của Genesis rất cao. Nếu xuất hiện trước mặt người ngoài thì dĩ nhiên sẽ khiến mọi chủng tộc chú ý. Dù cho đôi cánh kia không phải màu trắng mà là đen sì như bóng đêm.

Vừa rồi trong lúc nói chuyện, những kẻ kia vô tình tiết lộ không ít tin tức. Liệu Edgar đã phát hiện được điều gì chăng?
Xem ra nơi này cũng chẳng an toàn, bây giờ tốt hơn hết phải nghĩ cách nên rời đi thế nào. Ngay lúc Trần Nhữ Tâm chuẩn bị mở miệng, Alfonso đột nhiên ôm lấy cô, đầu chống lên vai và phả hơi thở vào gáy cô.

Trong nháy mắt đó, Trần Nhữ Tâm cảm giác được sự nguy hiểm. Cô vô thức đẩy anh ra. Nhưng tay cô dường như đang chống phải sắt thép, anh vẫn chẳng nhúc nhích, kèm theo đó bên gáy hơi đau nhói. Dù máu chảy khiến Trần Nhữ Tâm khẽ cau mày vì khó chịu, nhưng cô không đẩy anh ra nữa.

Ban đầu hơi đau nhói, dần dần tựa như thói quen vậy.

Tay Trần Nhữ Tâm ôm cổ anh. Cổ cô hơi giương cao, tựa hồ đang tự hiến tế mình.

Không, không phải là thói quen.

Cảm giác này rất mâu thuẫn...

Lí trí còn sót lại khiến cô bắt đầu kháng cự. Nhưng cô vốn không có cách nào để đẩy du͙ƈ vọиɠ máu tươi đang khống chế ra khỏi người Alfonso.
"...Alfonso, thả, thả ra."

Sự phản kháng yếu ớt của cô không hề có chút tác dụng nào. Hô hấp Trần Nhữ Tâm dồn dập. Tay nắm thành quyền chống trên lồng ngực anh. Cô chỉ có thể mặc cho anh hút máu cô. Lúc này lí trí Alfonso cũng chưa mất hẳn. Thậm trí anh còn biết rõ mình đang làm cái gì, nhưng anh không thể ngừng lại được...

Chẳng qua lần này động tác đã dịu di rất nhiều, tận khi chạm đến giới hạn của cô mới chịu dừng lại. Sau cùng anh liếm vết thương bên gáy cô, đợi máu không còn chảy nữa thì mới rời ra. Cơ thể Trần Nhữ Tâm mất lực, toàn thân dính vào người anh thở hổn hển. Lần đầu mất máu chưa nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn hơi kiệt sức.

Vừa rồi, chỉ chớp mắt thôi, Trần Nhữ Tâm nhận thấy chiếc vòng thú cưng trên cổ tay đã phát huy đúng tác dụng của nó.
Cảm giác ấy như từ trường thích ứng đang quấy nhiễu cô.

Alfonso ôm cô lên, đi về hướng ánh đèn sáng trưng.

Đó là một nhà nghỉ. Cửa lắp hai ngọn đèn tròn. Mặt tiền có khắc kí hiệu tinh linh.

Bà chủ dáng dấp to con đang đứng trước quầy trông thấy một đôi nam nữ, ngoài mặt ngầm hiểu cười cười như quả bí đỏ: "178 tinh tệ một đêm."

Vì mấy ngày nay Alfonso chưa rửa mặt, quần áo trên người cũng hơi chật vật, thế mà đứng ở xóm nghèo khu C lại vừa hợp cảnh.

Trần Nhữ Tâm biết anh không có tinh tạp. Cho dù có cũng chẳng thể dùng nên lấy tinh tạp nặc danh của mình ra.

Bà chủ liếc Trần Nhữ Tâm còn đang thở dốc được Alfonso ôm vào trong ngực bằng ánh mắt sâu sa. Cô gái loài người thật mảnh mai. Rất nhanh khi làm xong hết thủ tục, một người máy già cỗi đã đi trước dẫn đường.
Ôm Trần Nhữ Tâm đến ghế sa lon hình vỏ sò đặt ở một góc, Alfonso trực tiếp nói với người máy: "Ta cần hai bộ quần áo."

Người máy nhận lấy tinh tạp, thu tinh tệ tương ứng rồi trả lại.

Khoảng hai mươi phút sau, người máy mang tới hai bộ quần áo, kích thước vừa vặn.

Vì Trần Nhữ Tâm thiếu máu nên cô hơi choáng váng. Sắc môi cũng trắng bệch. Phải mất hồi lâu cô mới có sức để đứng dậy lấy quần áo đi vào phòng tắm. Mất khá nhiều sức cởi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi xuống, hơi thở Trần Nhữ Tâm không đều, động tác thay quần áo rất thong thả.

Đợi lúc cô đi ra, Alfonso đã thay xong.

Bấy giờ anh đang ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Vì không có đôi cánh màu đen nên nhìn anh không khó gần như vậy.

Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên mặt anh. Những vảy mịn lan đến tận cổ. Áo Polo cao cổ khiến sắc vảy vàng chẳng còn thấy rõ nữa. Mái tóc đen nhánh vốn ngắn ngủn thế mà dài không ít, trượt xuống từ trên vai. Dáng vẻ xem chừng cực kì tốt cũng khiến cho khuôn mặt hơi đáng sợ của anh dịu dàng đi rất nhiều. Chẳng qua cặp sừng đen ở đỉnh đầu vẫn làm người ta nhìn mà sợ.
Bắt gặp sắc trắng trên mặt cô, đáy mắt Alfonso vẫn lạnh băng như cũ: "Qua đây."

Trần Nhữ Tâm tưởng rằng anh có chuyện gì nên lập tức đi qua.

Bàn tay siết chặt lấy eo cô. Trần Nhữ Tâm bất đắc dĩ ngồi trên đùi anh. Chỉ là động tác đột ngột như vậy làm tầm mắt cô tối đi. Cô hỏi bằng giọng hoảng hốt: "...Sao vậy?"

Alfonso đổi tư thế để cô không phải tốn sức nữa. Lúc này Trần Nhữ Tâm tựa hồ mặc cho anh an bài.

Chờ khi Trần Nhữ Tâm vừa lấy được tinh thần, cô lại vô thức nhìn về phía anh. Tư thế cả hai hơi kì quoặc. Chân Trần Nhữ Tâm bị anh tách ra, bấy giờ mới đúng là mặt đối mặt ngồi trên đùi anh, bên hông còn bị anh vòng tay giữ chặt lấy.

Chưa đợi cô kịp mở lời thì bàn tay kín vảy của Alfonso đã không nặng không nhẹ áp lên gáy cô. Giọng nói lạnh băng xen lẫn với vẻ ma mị khó tả: "Há miệng."
Thân thể đi trước một bước để tuân theo mệnh lệnh, môi cô khẽ nhếch.

Nhấn Mở Bình Luận