Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)
Edit: Mei A Mei
"Quả nhiên cô chẳng nhớ gì cả." Gã nhìn Trần Nhữ Tâm đầy hung hiểm. Đôi môi đỏ tươi cong lên một nụ cười ác ý, "Mặc dù không biết vì sao cô xuất hiện ở thời đại này, nhưng thật có duyên nha, tôi vẫn lại gặp được cô, Trần Nhữ Tâm à."
Mặt nạ bị một nguồn năng lực quái dị hất ra, rơi trên mặt đất. Trần Nhữ Tâm lạnh lùng nhìn gã: "Anh là ai?"
"Cô không cần biết tôi là ai." Người kia dịch chuyển tức thời đến trước mặt cô, "Gương mặt này của cô khiến tôi vô tình hoài nghi tuổi thọ của mình đấy...Thế mà đã một ngàn năm rồi, không ngờ cô sẽ xuất hiện bằng cách này ha."
"Anh từng gặp tôi?"
"Đâu chỉ là gặp. Dù qua một ngàn năm, tôi vẫn nhớ như in cái hương vị của cô." Gã cười, dễ dàng bắt lấy tay cô. Dao găm thuỷ ngân rớt ra từ ống tay áo, rơi trên mặt đất.
Nụ cười trên mặt gã vừa tà nịnh lại vừa cuồng vọng. Một tay gã bóp cổ Trần Nhữ Tâm. Giọng nói âm trầm: "Nếu tôi gϊếŧ cô, cô nói Systema có còn nhớ cô không?"
Lời hắn nói làm Trần Nhữ Tâm thầm rùng mình. Câu đó...có ý gì?
Khi nhân loại đối diện trực tiếp với ma cà rồng, thực lực đôi bên mới được phân chia rạch ròi. Thậm chí Trần Nhữ Tâm còn cảm thấy tim mình ngừng đập, không giống với cảm giác lúc ở cùng Chester, bức bách và chẳng có một chút khó chịu nào.
Nhưng vào giờ phút này, cô không hề nghi ngờ rằng mình sẽ bị đối phương gϊếŧ một cách đơn giản.
"Vẫn là ánh mắt đó, như thể mọi thứ chẳng có liên quan gì tới cô vậy." Không biết gã vừa nhớ ra cái gì, con mắt xanh lá lập tức biến thành màu đỏ. Giọng gã khàn khàn: "Tại cô hết, nên tất cả mới thành ra nông nỗi này. Chỉ khi cô chết thì có lẽ quỹ đạo mới trở về ban đầu thôi."
Gã đang nói gì thế?
Vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc Trần Nhữ Tâm cực kì mơ hồ. Hình ảnh cuối cùng lại là gã lộ răng nanh của ma cà rồng, nhe về phía cổ mình...
Đúng lúc này, tiếng thuỷ tinh nứt bỗng truyền đến, thuỷ tinh ư?
Một giây sau, kết giới không gian trong suốt bị phá vỡ. Trần Nhữ Tâm lờ mờ nhìn thấy một bóng hình. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì cơ thể đã rơi vào lồng ngực quen thuộc...
Khi thấy vẻ mặt khó coi của Trần Nhữ Tâm, đáy mắt Chester tựa như nổi lên sát ý điên cuồng và u ám. Anh liếc gã hỗn huyết vừa né tránh đòn công kích của mình, con mắt đỏ long lanh híp lại: "Edwin Dylan..."
Gã ma cà rồng tên Edwin Dylan cẩn thận nhìn Chester. Nụ cười lỗ mãng vốn treo trên mặt cũng bất giác thu về. Gã mở miệng: "Quý ngài Kline, đã lâu không gặp." Như thể vô cùng bất ngờ khi anh đột nhập vào không gian của mình, cộng thêm một chút lưỡng lự, không dám sơ sảy.
Chester nhìn gã bằng cặp mắt đỏ tươi, lộ vẻ mỉa mai ở nơi mà Trần Nhữ Tâm không trông thấy.
Edwin Dylan nhìn Chester mang hơi thở nguy hiểm làm người ta sợ hãi, nhắc nhở: "Lẽ nào ngươi không phát hiện ả đàn bà này rất kì lạ sao? Cô ta là con người, một con người có tuổi thọ vài thập niên ngắn ngủi. Chỉ cần cô ta còn sống một ngày thì ngươi cũng sẽ không được giải thoát. Trật tự giữa loài người và huyết tộc cũng sẽ hỗn loạn vì cô ta..."
Chester ôm eo Trần Nhữ Tâm để cô dựa vào mình. Đôi mắt đỏ tươi nhìn Edwin, trong miệng lại nói thứ ngôn ngữ mà Trần Nhữ Tâm nghe không hiểu. Đó là ngôn ngữ của ma cà rồng: "Ta chỉ biết rằng cô ấy đã trở về. Chỉ cần cô ấy trở về thì ta tình nguyện trả bằng mọi giá, ngay cả tan thành mây khói cũng không tiếc. Edwin Dylan, tiên tri chưa nói cho ngươi biết, ngày chết của ngươi ư?"
"Ngươi...!" Edwin lập tức lui về phía sau, lại phát hiện không gian đã bị khoá chặt. Gã đã hết cách để chọc thủng xiềng xích đang trói buộc không gian. Mỗi một tấc trên cơ thể đều bị dập nát. Tốc độ tái sinh vốn không sánh nổi với tốc độ phá huỷ. Hắn ta thật sự muốn gϊếŧ mình!
Chester lạnh lùng nhìn gã bằng cặp mắt đỏ tươi, vẫn nói thứ ngôn ngữ mà Trần Nhữ Tâm nghe không hiểu: "Năm đó tha cho ngươi vì chưa tới lúc, giờ thì ngươi đi chết đi."
Dứt lời, Chester duỗi tay che mắt Trần Nhữ Tâm, không để cô trông thấy cảnh tượng tàn nhẫn kia. Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng bị ngăn cách...
Trần Nhữ Tâm chỉ biết rằng Chester đã gϊếŧ gã, chứ không biết đối phương đã chết như thế nào.
Phá giải kết cấu không gian, màu đỏ tươi dưới đáy mắt Chester rút đi. Anh nhìn người trong ngực bằng đôi mắt xanh thăm thẳm. Ánh mắt rơi trên vết thương ứ đọng ở cổ cô. Sự âm u hiện lên dưới đáy.
"Đau không?" Ngón tay thon dài của Chester xoa lên vết ứ đọng ở cổ, "Là ta sai, để em rời khỏi tầm mắt của ta, nên em mới bị thương." Giọng nói thật bình tĩnh, sự bình tĩnh hơi đáng sợ, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Trần Nhữ Tâm vội vàng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không đau."
"Nhìn đi. Giọng em khàn quá rồi. Cổ họng bị thương sao?" Chester vừa nói vừa bế cô lên, "Chúng ta về nhà trước nhé."
Bấy giờ, Trần Nhữ Tâm cũng phát hiện chỗ này đã cách toà lâu đài cổ rất xa. Cô chẳng biết tại sao anh lại mò ra được đây.
Tuy nhiên cô khó hiểu khi cảm thấy Chester lúc này có gì đó không đúng lắm. Anh như bị đụng phải vảy ngược, dù đã hết sức kiềm chế nhưng cũng chẳng thể giấu nổi hơi thở đen tối đáng sợ kia.
Có lẽ chỉ chính anh mới không phát hiện ra mà thôi.
Nhưng thật lòng thì, một Chester như vậy lại khiến Trần Nhữ Tâm rất quen thuộc. Lớp nguỵ trang ban đầu dần dần bị kéo xuống, lộ ra bộ dáng vốn có, cũng là dáng vẻ mà Trần Nhữ Tâm quen thuộc...Làm cô càng khẳng định rằng mình không hề nhận lầm người.
Kì thực, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng giải thích được vì sao cô lại phát hiện đây chính là người mình muốn tìm.
Ngay cả hệ thống cũng không phân biệt ra, nhưng cô thì có thể.
Đây...thật sự là ngẫu nhiên ư?
Đáy lòng Trần Nhữ Tâm bỗng nhớ về kí ức xa xăm hơn. Một nhân cách khác của hệ thống đã từng để lộ vài thông tin trong lúc vô tình, về thân phận thật của cô, và còn liên quan đến cả cái thứ gọi là luân hồi kia nữa.
Khiến cô bắt đầu suy nghĩ, rốt cục người này đã trải qua những gì mới ra nông nỗi ấy...Lòng cô bị kéo đi, một cảm giác cực kì lạ lẫm, nhưng không hề chán ghét.
Tay ôm cổ anh khẽ siết lại, lập tức làm Chester phát hiện ra sự khác thường của cô. Anh dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?"
Trần Nhữ Tâm lắc đầu, không nói gì, chỉ tựa vào ngực anh, gần anh thêm một chút.
Đôi mắt đỏ tươi của Chester loé lên. Anh ôm cô đến ghế sofa.
Tuổi thọ vĩnh cửu của ma cà rồng đủ để bọn họ học tập vài kĩ năng vặt vãnh của con người. Chester nới cổ áo cô ra, bắt đầu kiểm tra vết thương.
Bàn tay lạnh lẽo lần mò ở cổ khiến Trần Nhữ Tâm né tránh theo bản năng, lập tức bị Chester đè lại. Anh nói giọng trầm thấp: "Đừng cựa quậy."
Quả nhiên Trần Nhữ Tâm không cựa quậy nữa, cô chỉ trợn tròn mắt nhìn nhưng bất ngờ bị anh nhẹ nhàng dùng tay che đi. Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai: "Hẳn em mệt rồi. Ngủ đi."
"...Ừ." Đầu óc mơ màng, nhẹ bẫng. Trần Nhữ Tâm ngủ rất nhanh.
Khi cô đã thật sự ngủ say, lúc này bàn tay Chester đang che mắt cô mới nới lỏng.
Cô là con người, mạng sống ngắn ngủi, cũng rất dễ dàng bị những con người lòng dạ ác độc kia lợi dụng và tổn thương. Nếu sự việc như đêm nay lại xuất hiện một lần nữa...Nghĩ tới chỉ cần đêm nay mình muộn một giây thôi là có khả năng mất cô thì gương mặt tuấn tú của Chester đã nổi ấn đỏ tươi, đặc biệt dữ tợn, làm người ta sinh lòng sợ hãi...
Ấn đỏ giống như kí hiệu tội ác nào đó. Ánh mắt anh chất chứa sát ý đáng sợ. Toàn thân ngập tràn hơi thở huỷ diệt tăm tối, như thể một giây sau sẽ hoàn toàn biến thành ma vậy.
Một tiếng thét thảm thiết truyền đến từ bên ngoài, bấy giờ Chester mới thoáng khôi phục chút lí trí. Anh nhắm mắt rồi mở ra. Hơi thở nguy hiểm trên người dần dần rút về. Anh cúi đầu xuống, vuốt ve gò má Trần Nhữ Tâm, giọng nói trầm thấp khó khăn bật ra khỏi cổ họng: "Nhữ Tâm, đừng trách ta, được không?"
"Ta muốn bảo vệ em và không muốn mất em hơn bất kì kẻ nào. Từ giờ trở đi, mạng ta chính là của em." Chester khẽ cúi người, hôn mu bàn tay cô thật chân thành, "Ta yêu em, Nhữ Tâm."
Lời nói đầy ẩn ý. Trước sau không ai đáp lại. Thậm chí chính anh cũng chẳng biết lúc này mình đang nói cái gì nữa.
Càng về khuya thì Chester càng bình tĩnh. Anh cúi người ôm lấy Trần Nhữ Tâm, đi về hướng phòng ngủ trên lầu.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, sau đó cởi lễ phục trên người cô xuống, anh thay cho cô bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Đây không phải lần đầu anh nhìn thấy thân thể cô. Tay Chester lưu luyến trên lớp da thịt ấm áp mềm mại ấy, say mê không rời. Cảm giác ấm áp thật tốt. Đắp kín mền giúp cô xong, Chester không ở lâu mà xoay người rời đi.
Ngày thứ hai, gần giữa trưa Trần Nhữ Tâm mới tỉnh.
Cổ họng hơi khó chịu như bị thứ gì đó cào rách. Ban đầu Nhữ Tâm chẳng để ý, vẫn vào phòng tắm rửa mặt như bình thường. Sau khi tắm xong rồi mặc áo choàng đi ra, cô mới phát hiện trong phòng có mùi thuốc. Ánh mắt rơi xuống chén thuốc trên mặt bàn, phía dưới còn đè một tờ giấy.
Trần Nhữ Tâm bước qua, cầm tờ giấy lên nhìn, là Chester viết.
Cất giấy, cô uống hết thuốc trong chén. Cảm giác mát lạnh khiến sự khó chịu giảm đi không ít.
Đặt cái chén xuống, Trần Nhữ Tâm giương mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài. Chắc Chester đã nghỉ ngơi rồi.
Trần Nhữ Tâm thay đồ, lúc mở cửa thì thấy ngài quản gia đang đứng chờ.
"Chào buổi sáng, cô Trần."
"..." Trần Nhữ Tâm chợt nhận ra hình như mình bị mất giọng.
Quản gia khẽ cúi người, "Mời đi theo tôi."
Trần Nhữ Tâm đuổi kịp.
Đến nhà hàng, các thức ăn đều biến thành món cháo dễ nuốt.
Ăn xong bữa sáng, Trần Nhữ Tâm định tới thư phòng gϊếŧ thời gian như thường lệ. Lúc đi qua một khúc quanh, cô đột nhiên đụng mặt một người.
Đúng, là con người.
Trần Nhữ Tâm vịn lấy đối phương, đợi đối phương đứng vững mới buông tay ra.
Là một cô bé, không lớn lắm, nhìn dáng vẻ như chỉ mười bảy tuổi, chẳng qua thần sắc hơi tái nhợt, mặt mày cũng có chút lo âu.
Cô bé giật lùi mấy bước, cảnh giác nhìn Trần Nhữ Tâm, "Cô...cô đừng qua đây!"
Trần Nhữ Tâm cũng không định đi qua mà chỉ cảm thấy kì lạ khi trong toà thành lại xuất hiện con người, thoạt nhìn đối phương như là huyết bộc bị nuôi dưỡng vậy.
Là huyết bộc Chester nuôi sao?
Trần Nhữ Tâm muốn hỏi, cổ họng lại khản đặc nên thôi.
Nhưng trong mắt bé gái, biểu hiện này của cô như muốn gϊếŧ nó, nó kêu to: "Đừng gϊếŧ tôi! Tôi không cố ý chạy ra đâu! Cô đừng gϊếŧ tôi!"
Trần Nhữ Tâm lắc đầu. Cô sẽ không ra tay với cô bé này.
Thấy Trần Nhữ Tâm lắc đầu, cô bé kia lập tức tuyệt vọng, cúi gằm xuống, đáy mắt mang theo sự quyết tuyệt thấy chết không sờn.
Đúng lúc này, đứa bé kia chợt lao về phía Trần Nhữ Tâm. Khi đã cách khoảng một mét, nó bỗng cứng đờ ngã xuống ngay trước mắt Trần Nhữ Tâm. Máu văng lên mặt cô.
Cảm giác ấm áp làm cô nhất thời ngẩn ngơ.
Cô bé mới vừa rồi còn đứng nói chuyện nay đã bị thủng một lỗ ở ngực, cứ vậy mà nằm dài ra đất, quả tim tươi sống bị mất xuất hiện trong tay Chester...
Quả tim ấy, vẫn đang đập.
Máu nhỏ xuống từ bàn tay yếu ớt của anh, nhìn đặc biệt âm u đáng sợ.
"Doạ em rồi sao?" Chester cười nhạt một tiếng rồi bước qua chỗ cô, "Đừng sợ. Ta sẽ không đối xử với em như vậy đâu."
Trần Nhữ Tâm nhìn anh, tức thì lại chẳng biết nói gì.
"Nhữ Tâm, đừng lộ ánh mắt này chứ." Chester đến bên cô, nhìn ánh mắt trống rỗng của cô mà chẳng thể thấu được.
Một cơn khủng hoảng khó nói bỗng dâng lên trong lòng Chester. Cơn khủng hoảng này khiến con ác quỷ của anh dễ dàng thoát khỏi gông xiềng kia, thoải mái muốn làm gì thì làm, bắt đầu sụp đổ...
Bàn tay lạnh như băng ấy áp lên gò má Trần Nhữ Tâm, lúc này cô mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn anh.
"Sợ sao?" Anh thấp giọng hỏi.
Trần Nhữ Tâm lắc đầu.
"Vậy rời khỏi toà thành này hoặc trở thành cô dâu của ta." Trái tim trong tay Chester bị vứt bừa trên mặt đất. Anh mỉm cười nhìn Trần Nhữ Tâm, dịu dàng hỏi thăm ý kiến của cô, "Nhữ Tâm, em muốn chọn thế nào?"