Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Edit:Linhlady
"Linh nhi! Lại đây!"
Bạch Hiên nghiêm túc nói,vẻ mặt xưa nay vốn ôn hòa cũng thay thế bằng vẻ nghiêm túc, ẩn ẩn còn có chút tức giận.
Mạc Vân Quả sao có thể sẽ để ý Bạch Hiên, hiện tại việc quan trọng là giữ Đào Ngải Linh lại, kiên quyết không để cho cô ấy đi!
Hai chân nho nhỏ của cô gắt gao ôm mắt cá chân của Đào Ngải Linh, đầu nho nhỏ đặt trên hai chân, mở to hai mắt tròn xoe cứ như vậy nhìn cô ấy.
Đào Ngải Linh bị Mạc Vân Quả làm như vậy chọc cười, phát ra một chuỗi tiếng cười dễ nghe.
Bạch Hiên nghe được tiếng cười của cô ấy, khuôn mặt vốn nghiêm túc lộ ra một tia khó hiểu.
"Cô giáo?"
Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể nghe cô ấy nói, hắn cũng không đoán ra được chuyện gì xảy ra.
Đào Ngải Linh đem lực chú ý từ trên người Mạc Vân Quả chuyển dời đến trên người Bạch Hiên, cô ấy đứng lên, đỡ tường nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy con chó nhỏ này thực đáng yêu."
"Ừm." Bạch Hiên lên tiếng, còn nói thêm: "Vậy cô không sao chứ?"
Đào Ngải Linh vốn dĩ muốn nói không có việc gì, nhưng cảm giác được đôi chân đang ôm mắt cá chân của mình nắm thật chặt, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhấp nhấp môi, ttrái tim đập dồn dập: "Ừm, có lẽ không đi được."
Bạch Hiên vừa nghe lời này, liền biết Đào Ngải Linh bị thương không nhẹ, bằng không sao cô ấy lại nói như vậy?
Cô giáo của hắn từ trước đến nay đều kiêu ngạo, nếu là chỉ là vết thương nhỏ, khẳng định sẽ khăng khăng rời đi.
Trong lòng Bạch Hiên xẹt qua một loại cảm thụ kỳ quái, cảm thụ kia tới nhanh, biến mất cũng nhanh.
"Vậy hôm nay cô đừng về, tạm thời ở đây đi." Bạch Hiên nói.
Đào Ngải Linh nhìn Bạch Hiên thế mà lại dễ dàng như vậy, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, có thể lưu lại, quả thật rất vui!
"Em gọi người đi dọn phòng khách." Bạch Hiên nói xong liền muốn tìm người.
"Từ từ!" Đào Ngải Linh ngăn trở động tác của Bạch Hiên, nếu...... Nếu có thể, mình có thể tham lam thêm một chút không?
"Hiên Nhi, cô có thể ngủ lại chỗ này không? Cô có thể ngủ trên sofa! Cô...... Cô không nghĩ......" Câu nói kế tiếp Đào Ngải Linh cũng không có cách nào nói thành lời, cô ấy biết, tâm tư của hắn r, nhất định có thể biết được ất tinh tế, cũng có thể hiểu ý tứ mà cô muốn biểu đạt là gì.
Bạch Hiên nghe Đào Ngải Linh nói, nửa câu còn lại không nói ra nhưng hắn cũng có thể hiểu được.
Nhưng rõ ràng, hắn suy nghĩ càng nhiều, tỷ như cô ấy sợ khi ở một mình, tỷ như cô ấy không muốn ở phòng khác lại không muốn hắn khó xử......
Chỉ trong một khắc, Bạch Hiên nghiễm nhiên trở thành một chàng trai não bổ.
Tuy rằng hắn não bổ nhiều như vậy, nhưng giống như chỉ xảy ra trong chớp mắt.
"Em biết rồi, cô giáo, đêm nay cô ngủ ở phòng em phòng đi, cô ngủ trên giường, em ngủ sô pha."
Đào Ngải Linh thấy Bạch Hiên đồng ý, cao hứng muốn nhảy dựng lên, nhưng nhìn Mạc Vân Quả gắt gao ôm mình, cô ấy nhanh chóng ức chế cái xúc động này xuống.
Đào Ngải Linh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Mạc Vân Quả, nhẹ giọng nói một câu, "Cảm ơn."
Không thể hiểu được cảm tạ - Mạc Vân Quả:...... Không cần sờ đầu ta, ta sẽ không cao lên được!
Bạch Hiên chỉ nghe thấy Đào Ngải Linh nói một câu gì đó, lại không nghe rõ.
"Cô giáo?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Đào Ngải Linh cười cười đứng lên nói: "Không có việc gì, phòng em có hòm thuốc không?"
"Có, để em lấy cho cô." Bạch Hiên nói xong, sau đó xoay người đi lấy.
Đào Ngải Linh nhìn bóng dáng Bạch Hiên, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn, thật tốt, trời cao cho phép lòng tham nho nhỏ này của cô ấy......
- ------