Phong Vân Hệ Thống
Ngọc Lan nghe Tấn nói vậy cũng hơi động trong lòng, trước đây, tuần nào nàng cũng để đặn ra thăm mộ chồng. Nhưng kể từ khi Tấn liên tục hôn mê, việc này đã bị nàng bỏ bê khá lâu. Nhớ đến hình ảnh người chồng quá cố của mình, nàng cũng không do dự gật đầu.
" Được, nhưng để chiều rồi đi, bây giờ cũng đã là giữa trưa, trước tiên để mẹ vào bếp, làm mấy món điểm tâm trưa cho các ngươi lót bụng đã." Từ sáng tới giờ rất nhiều chuyện xảy ra, không chỉ tâm hồn, thân thể nàng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, Nhưng vì nghĩ cho con và con dâu nàng, Ngọc Lan không thể không che giấu đi sự mỏi mệt của mình, tự tay vào bếp.
Còn về phần để hạ nhân làm ?? Xin lỗi, từ nhỏ tới lớn, những gì mà Tấn ăn đều do chính tay nàng tự nấu
Tấn nghe vậy, vô ý thức nhìn lên trời, mặt trời đã treo lên đỉnh đầu, cũng cảm thấy hợp lý, nói
" Mẹ, hay là để ta giúp ngài "
" Đàn ông ai lại làm mấy chuyện này, cha ngươi lúc còn sống, mỗi lần đói cũng chỉ là giục ta vào bếp làm thức ăn cho hắn, không bao giờ chịu bước chân vào bếp. Không biết khi ra ngoài tên này sống kiểu gì "
Nói đến chồng, khoé mũi Ngọc Lan hơi cay cay, đôi mắt đẹp cũng lại nước mắt đảo quanh. Nhưng rồi nàng rất nhanh lấy lại tinh thần," người chết không thể sống lại" . Nàng có nghĩ gì thêm cũng vô ích.
" Để Tiểu Phượng qua giúp ta là được rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi "
Tấn muốn nói gì thêm nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của mẹ, hắn lại nuốt trở vào.
" Được rồi, đi cũng không giúp được gì, để cho hai người họ bồi dưỡng lại tình cảm một phen đi" Tấn nghĩ thầm
" Vâng, mẹ, làm xong nhớ gọi ta, ta về phòng trước"
Ngọc Lan gật gật đầu, ba người tách ra, Tiểu Phượng và Ngọc Lan đi hướng nhà bếp, Tấn thì quay trở lại gian phòng của mình.
Trở lại phòng, Tấn lập tức nằm lên giường, đặt tay lên trán. Trong đầu không ngừng suy nghĩ về ngày hôm nay. Thời gian ngắn ngủi nhưng rất nhiều chuyện không thể tin được xảy ra.
Hắn có hệ thống,Hắn đã sống được ở thế giới này hơn 19 năm, hôm hay là lần đầu tiên Tấn gϊếŧ người, ....
Cả một tấn chuyện quẩn quanh trong đầu Tấn, hắn cứ nghĩ, cứ nghĩ.... Thế rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.
" Cộc..cộc"
Tiếng gõ cửa kèm theo đó là tiếng gọi
" Thiếu gia, thiếu gia, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi..."
Tấn giật mình từ trong mộng đẹp tỉnh lại, bên ngoài vẫn là tiếng Tiểu Phượng.
Nhận ra mình ngủ quên mất, Tấn lập tức ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc, hô to
" Chờ chút, ta ra ngay đây"
Mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp của Tiểu Phượng. Nói thật, đến bây giờ Tấn vẫn không thể tin mình đã có bạn gái. Mà bạn gái của hắn lại xinh đẹp tuyệt trần, bỏ xa mấy ngôi sao showbiz kiếp trước Tấn đã từng thấy.
" Thúy Kiều cũng không hơn gì thế này đi" Tấn lẩm bẩm.
"Thúy Kiều là ai, thiếu gia" ngay lập tức, giọng Tiểu Phượng vang lên, rất nhẹ nhàng nhưng Tấn lại ngửi thấy mùi dấm chua, nàng đang ghen.
" Chết cha, lỡ miệng " Tấn giật mình, thầm than không ổn nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói
" Không có gì, đây là một nhân vật trong truyện, nhìn thấy ngươi xinh đẹp như vậy, ta lại nhớ đến nàng. Nhưng dù sao trong mắt ta, nàng không thể so được với ngươi, ngươi là đẹp nhất"
Quả nhiên lúc "sắp chết" chính là lúc khát vọng " sống" bùng lên mãnh liệt nhất. Bình thường Tấn như một cây gỗ nhưng gặp phải chuyện như này, Tấn lập tức nhớ đến mấy câu mà hắn đã nhìn thấy trên mạng, trong đầu không ngừng gán ghép, cuối cùng nói ra một câu để dập tắt lửa ghen của Phượng Nhi.
Sự thật chứng minh, hiệu quả phi thường tốt.
Tiểu Phượng nghe xong, mắc cỡ đỏ mặt, hỏi khẽ lại
" Ta đẹp thật sao ??"
" Ngươi là người đẹp thứ hai ta nhìn thấy trên thế giới này"
Tấn khẳng định một câu
" Hả" đối diện Tiểu Phượng mê mang. Nàng không phải đẹp nhất sao ??
Nhưng chưa kịp phản ứng gì, Tấn lại nói tiếp.
" Đẹp nhất là mẹ ta"
Tiểu Phượng nghe vậy tâm tình hết sức vui vẻ, nàng và Ngọc Lan quan hệ vô cùng tốt, lúc trước không phải là không tốt nhưng cũng không thể so được bây giờ. Mặc dù Tấn xếp mình ở vị trí thứ hai nhưng trong lòng Tiểu Phượng cũng luôn nghĩ, Ngọc Lan không những là người đẹp nhất, mà còn là tốt nhất nàng gặp trên thế giới này.
Bầu không khí cũng hoà hoãn, vui vẻ rất nhiều, Tấn nắm tay Tiểu Phượng, dắt nàng đi hướng phòng ăn. Hai người vui vẻ, hạnh phúc, vừa đi vừa trò chuyện như một đôi thần tiên quyến lữ, có một tình cảm đẹp làm cho ai cũng phải ghen tị.
----------------------------------------------------------
Tác : mình cũng muốn như vậy :((