Phong Vân Hệ Thống
Thắc mắc thì thắc mắc chứ đồ tốt ai mà không muốn, không chút nào do dự, Tấn lập tức trang bị. Trường kiếm trên tay biến mất mà thay vào đó là một thanh đoản kiếm, đó là Giảo Sát Nha.
Nói là đoản nhưng thực ra cũng không ngắn lắm, kiếm dài khoảng 40cm, hình dạng hơi cong. Cầm rất thuận tay.
Sau một hồi thử kiếm, Tấn nhìn xem thứ đồ cuối cùng, một tờ giấy. Hắn click nhẹ vào, lập tức thông tin hiện ra
Danh hiệu :
Sử dụng xong lập tức nhận danh hiệu Sát Lang, sát thương lên quái vật hình sói tăng 20%, sát thương phải nhận giảm 20%
Danh hiệu này theo Tấn thấy vừa tốt mà cũng vừa không ra gì. Tốt ở chỗ khi gặp được quái dạng sói, việc đối đầu trở nên dễ dàng hơn nhiều. Đừng nhìn khi nãy Tấn tàn sát lũ dã lang kia dễ dàng như vậy mà khinh thường, đây là do lợi thế đầu game, càng về sau, khoảng cách level càng rút ngắn, đến lúc đó chiến đấu sẽ là một hồi đổ máu ác liệt.
Còn không ra gì ở chỗ khi gặp được loại quái khác, nó cũng chỉ là trang trí cho đẹp.
Nhưng dù sao đây là danh hiệu đầu tiên của mình, Tấn vẫn ấn sử dụng.
" Ừm, cũng không khác lạ gì."
Dùng xong hắn lẩm bẩm
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tấn rất nhanh chạy ra khỏi hang. Thấy ông lão vẫn đứng đó, vẫn là đôi mắt " đầy cảm xúc" nhìn về phía ổ sói.
Một lúc sau hắn trả xong nhiệm vụ. Level cũng tiêu thăng một mạch lên 20, Pikachu cũng lên lv 17
Lại một dấu chấm than nữa xuất hiện trên đầu ông lão. Tấn theo thói quen ấn vào, là một cốt truyện nhàm chán đưa Tấn đến một nhiệm vụ mới.
Tấn cứ như một cỗ máy không biết mệt, liên tục nhận rồi trả nhiệm vụ, không biết qua bao lâu, lúc này, Tấn đang ở một vùng sa mạc. Chính hắn cũng không biết làm thế nào mà bản thân lưu lạc từ một vùng thôn trang trên núi đến tận sa mạc. Hắn lúc này cũng chỉ biết đổ tội cho game quá vô lý.
Đang định nhận nhiệm vụ tiếp theo thì mọi thứ xung quanh Tấn đứng im, thời gian như ngừng lại. Chỉ còn lại hắn và Pikachu có thể hoạt động.
" Hệ thống khẩn cấp ??"
Tấn lẩm bẩm, từ Vân Vân biết được mỗi khi ngoại giới có việc, nàng sẽ dùng cái này để thông cáo hắn biết.
Bây giờ đã lên lv 22, Tấn cũng không gấp cày tiếp, tâm niệm khẽ động, hắn trở lại biệt thự.
Vừa trở lại, hắn hỏi Vân Vân
" Vân Vân, có chuyện gì sao"
[ Ký chủ, bây giờ đã là giữa trưa, Tiểu Phượng nàng vừa qua phòng gọi ngươi dùng bữa] Vân Vân lập tức trả lời.
Tấn vỗ vỗ đầu mình, thì ra bản thân đã ở phó bản lâu như vậy.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng Tấn nhớ ra cái gì, hỏi lại.
" Đúng rồi, Vân Vân, bây giờ ta đã là lv20, làm sao để nạp linh khí vào cơ thể sử dụng."
Do cách tu luyện khác nhau nhưng trăm sông đổ về một biển, cách thức sử dụng sức mạnh, khống chế linh khí thì ở đại lục nào cũng có. Bây giờ Tấn đã bước chân vào luyện linh, đáng lẽ ra kiến thức căn bản này phải biết nhưng sự thực là hắn chẳng biết cái quái gì.
Biết được lo lắng của Tấn, Vân Vân cũng lên tiếng trấn an
[ Ngài yên tâm đi kí chủ, lúc ngài vừa lên lv 20, bản đồ tiếp theo đã mở ra, đợi ngài làm xong hết nhiệm vụ ở phó bản kia là ngài có thể truyền tống đến đó. Ở nơi này ngài sẽ học được cách vận dụng linh khí]
Tấn nghe vậy cũng an lòng lại, đang định về thế giới thực thì Pikachu liên tục kêu gào dưới chân hắn
" Pika ...pika.."
Vừa kêu lại vừa kéo kéo ống quần hắn như muốn nói điều gì nhưng Tấn lại không hiểu.
" Vân Vân, nó đang kêu gào cái gì vậy ??"
Cũng may, Vân Vân có thể nghe hiểu tiếng của Pikachu, lập tức giải thích
[ Nó cảm thấy trong này nhàm chán, không có ai làm bạn nên muốn ngài đem nó ra ngoài]
Pikachu lập tức gật đầu lia lịa, khuôn mặt tỏ ra vô cùng đáng thương
Thấy biểu lộ này của Pikachu, Tấn cũng thấy không nỡ bởi hắn cứ nghĩ trong này ít ra Pikachu có thể làm bạn với Vân Vân, xem ra là hắn nghĩ sai
" Không phải ngươi có thể tâm sự với nó sao, Vân Vân, tại sao nhìn biểu lộ của nó như là nín nói đã rất lâu ??"
[ Nó không nói, nó chỉ kêu Pika,... Ta lại không thích nói chuyện với một con chuột]. Vân Vân ngạo kiều lên tiếng
" Nhưng nó lại không phải chuột thường"
[ Không phải chuột thường cũng là chuột, ta rất ghét chuột, có một lần ta ghé thăm một đại lục, vừa đặt chân xuống đất đã thấy cả vạn con chuột từ dưới đất bò lên, khuôn mặt ghê tởm nhìn lấy ta, từ đó ta ớn chúng đến tận bây giờ. ]
"Sao ngươi có thể so sánh bọn chuột kinh tởm kia với Pikachu được, ngươi nhìn xem, nó dễ thương, ngoan ngoãn như này cơ mà"
Vừa nói, Tấn vừa cầm Pikachu đưa lên, vuốt ve, bóp bóp nó mấy phát. Pikachu cũng rất phối hợp nằm im trên tay Tấn, mặc cho hắn nhào nặn.
[ Ta cũng cảm thấy không giống nên mới có thể để nó tự do ra vào trong biệt thự. Nhưng cái cảm giác kia không phải ngày một ngày hai là có thể biến mất được. ]
" Được rồi, ngươi đã không muốn nói chuyện với nó ta cũng không ép, từ từ quen thuộc là được."
Nói xong lại nhìn Pikachu
" Ngươi chờ trong này một lát, đợi ta ra ngoài lập tức đem ngươi ra"
Pikachu liền hưng phấn gật đầu.