Phong Vân Hệ Thống
" Tiền bối, bây giờ ngài hãy cùng Tiểu Phượng về phòng trước. Ta sẽ đến gọi cha mẹ mình qua chỗ ngài học tập. Mong ngài không cảm thấy phiền toái"
Xích Hồng gật đầu
" Họ đã là cha mẹ ngươi, lại còn là ân nhân của Tiểu Phượng. Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ dốc lòng giúp đỡ"
Tấn nghe vậy yên lòng. Nhìn về phía Tiểu Phượng và hư ảnh. Khẽ sử dụng năng lực. Hai người từ sân trở lại phòng Tiểu Phượng. Sau đó lại dùng thần niệm tìm cha mẹ mình.
Tiểu Phượng sau khi bị đưa trở lại phòng hơi mê mang. Đang định quay sang Xích Hồng hỏi thì đã thấy nàng khôi phục bộ dáng khiếp sợ lúc trước.
"Có chuyện gì sao, Tiền bối"
" Không có gì. Chỉ là ta quá kinh ngạc.".Nhưng sự thực là không chỉ kinh ngạc. Kém chút nàng bị Tấn doạ làm cho hồn phi phách tán. Điều khiển không gian thành thạo như thế chính nàng thời kì đỉnh phong cũng không thể làm được.
" Tiểu Phượng, ngươi thực sự yêu hắn sao ?" Bỗng nhiên Xích Hồng đổi chủ đề làm Tiểu Phượng nhất thời không biết trả lời sao.
Nhưng sau đó, nàng cũng nghiêm túc mà nói
" Đúng vậy, ta thực sự rất yêu Thiếu gia"
" Kể cả đó chưa chắc là thiếu gia cũ của ngươi"
Tiểu Phượng mờ mịt, nhưng sau đó lại kịch liệt phản bác
" Tiền bối, thiếu gia hiện tại chính là thiếu gia mà ta biết gần hai mươi năm. Tình cảm mà ta cảm nhận từ thiếu gia không thể giả được" nàng biết Xích Hồng đang ám chỉ đến cái gì.
Thấy Tiểu Phượng phản ứng quá đà như vậy, Xích Hồng hơi nhíu mày.
" Vậy thật kì quái. Vì nếu không phải như vậy. Không còn giải thích nào hợp lý cho chuyện này. Dù sao theo lời các ngươi nói, hắn mới tu luyện được một tháng đã có cảnh giới như vậy. Thực sự ngoài đoạt xá trọng sinh ra, ta không thể nghĩ ra lý do nào khác."
" Thiếu gia thực sự đúng là trọng sinh, nhưng không phải là đoạt xá"
" Hả, hắn thực sự là trọng sinh, làm sao ngươi biết được ?"
Tiểu Phượng tỉ mỉ kể mọi chuyện cách đây một tháng cho Xích Hồng. Xích Hồng nghe xong lại càng lâm vào bế tắc. Đùa gì vậy. Một thế giới không có chút linh khí nào lại là nơi tên kia gặp được cơ duyên để kiếp này phát triển nhanh như vậy. Càng nghĩ nàng càng rối não. Tuy nhiên nàng cũng không hỏi thêm gì nữa. Dù sao nàng cũng đã là người chết, biết mấy chuyện này thì có ích gì.
Hai người cứ như vậy nói chuyện một lúc thì Tấn dẫn cha mẹ đến nơi. Đúng như đã hứa, Xích Hồng truyền một bộ Thánh cấp công pháp cho hai người, dặn hai người có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi nàng.
"Đa tạ tiền bối" Dương Chiến Thiên và Ngọc Lan hết sức cung kính nói. Qua lời Tấn, hai người biết đối diện hư ảnh là tồn tại cao quý cỡ nào. Người này đến từ " Tiên giới" nơi mà tất cả người tu hành trên đại lục này đều hướng đến. Thật không ngờ có một ngày bọn họ gặp được cơ duyên này. Không cảm kích không được.
Đúng lúc hai người cáo từ, định trở về mật thất tu luyện thì bị Tấn gọi lại.
"Cha, mẹ từ hôm nay hai người cũng ở trong phòng Tiểu Phượng cùng tu luyện luôn cho tiện. Nếu có vấn đề về tu luyện có thể nhờ Tiền bối giúp, không phải chạy tới chạy lui."
" Vậy làm sao được. Phòng Tiểu Phượng nhỏ như vậy. Ba người ở sẽ rất bất tiện " Ngọc Lan lắc đầu.
" Chuyện này mọi người cứ giao cho ta, trước tiên, làm phiền mọi người ra ngoài một lúc".
Cả ba không hiểu nhưng vẫn làm theo.
" Được rồi, xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu, tất cả có thể vào". Sau khoảng 15p, giọng của Tấn từ trong phòng truyền ra.
Tất cả không biết Tấn thần thần bí bí làm cái gì. Dương Chiến Thiên dẫn đầu đẩy ra cửa phòng. Lập tức bị hình ảnh trước mặt làm cho ngây người.
" Phu quân, ngài sao vậy ?" Ngọc Lan thấy chồng mình đứng chắn trước cửa, không khỏi hiếu kì.
" Các ngươi nhìn vào sẽ rõ" nói rồi, Dương Chiến Thiên bước vào trong.
Hai người một hồn cũng tò mò, liền từ từ bước vào. Dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cùng Dương Chiến Thiên phản ứng giống như đúc.
Đập vào mắt họ là một đại sảnh rộng lớn, bốn bức tường là bốn chữ " Dương" được viết vô cùng uy vũ, chỉ cần nhìn vào đã khiến người ta không khỏi cảm thấy tim đập chân run. Phía dưới được lát bằng một loại đá hoa cương màu xanh ngọc bích với những đường vân huyền ảo, trên đó nằm ba toà bồ đoàn hình bông sen, là Tấn đặc biệt chuẩn bị sẵn cho cha mẹ và Tiểu Phượng.
" Oa, thiếu gia, ngài làm sao làm được." Tiểu Phượng nhìn Tấn, khắp khuôn mặt đều là vẻ sùng bái.
Đó cũng câu hỏi của những người còn lại bây giờ. Chưa nói đến làm sao tất cả có thể ở một căn phòng nhỏ. Chỉ nói đến việc mất mười mấy phút có thể tạo dựng ra được cỡ một đại sảnh cỡ này, quả thực khó mà tin được.
" Ha ha, không có gì, chỉ là ta vận dụng một ít kĩ năng không gian. Việc này cũng không quá khó khăn. " Tấn cười nói cho xong chuyện. Thực ra tất cả đều là một tay Vân Vân thiết kế, sáng tạo. Hắn chỉ lo việc mở rộng không gian.
Dương Chiến Thiên, Ngọc Lan cùng Tiểu Phượng gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều, đã thấy qua nhiều bản sự thần kì trên người Tấn, với họ, việc này không thấm vào đâu.
Nhưng với Xích Hồng lại khác. Nàng lần đầu tiếp xúc Tấn, đỉnh phong cũng cũng đã từng là một tên thánh chủ. Tuy nhiên chính bản thân nàng lúc đó muốn sáng tạo ra một không gian cỡ này cần thời gian vô cùng dài. Chưa nói đến việc xây dựng đại điện bên trong. Ánh mắt nhìn về phía Tấn càng thêm khiếp sợ. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Tiểu Phượng gặp được một người như này quả thực là vạn hạnh trong bất hạnh.
"Mọi người tu luyện xong có thể về phòng cũ của mình qua hai cánh cửa đằng kia, cái đầu tiên là của cha, mẹ. Cái thứ hai là của Tiểu Phượng. Phòng bếp cũng được ta kết nối qua cái thứ tư. Còn cửa thứ ba chính là phòng của ta, nếu có chuyện gì, mọi người chỉ cần gõ cửa, ta có thể phát giác được.".
Tấn lên tiếng giải thích cho bọn họ hiểu để lúc nào muốn nghỉ ngơi, ăn cơm có thể vận dụng mấy cánh cửa này.
Tất cả cũng đều thấy việc này rất thuận tiện, đối với Tấn lại càng thêm thần tượng. Thủ đoạn như này, nghe cũng chưa từng nghe thấy.
" Còn một vấn đề cuối, ta muốn giới thiệu cho mọi người thành viên mới, đây là toạ kị, cũng là đồng bạn của ta mới thu phục gần đây"
Đúng lúc này Tấn lên tiếng, hắn chủ yếu sáng tạo đại điện này lớn như vậy cũng chính vì muốn nơi này có thể chứa được Tiểu Hoàng.
Nói rồi, Tấn triệu hồi ra Tiểu Hoàng, vì được thông báo từ trước nên nàng cũng không có gì ngạc nhiên khi bị gọi ra. Lễ phép cúi đầu xuống chào hỏi mọi người trong đại sảnh.
" Xin chào tất cả mọi người, ta là toạ kị của chủ nhân, từ nay về sau sẽ hỗ trợ mọi người việc tu luyện, mong được mọi người chiếu cố"
Tiểu Hoàng bình tĩnh nhưng đối diện tất cả đều như mất đi năng lực suy nghĩ, bọn họ mắt trừng to nhìn nàng, nhất là Xích Hồng, hai con ngươi nàng như sắp rơi ra khỏi tròng mắt.
Tiểu Hoàng thấy phản ứng của mọi người không quá thích ứng. Nàng quay đầu sang hỏi Tấn.
"Chủ nhân, ta có nói sai cái gì sao ?"
"Vậy ta mới nói ngươi quá chói mắt" Phản ứng của mọi người cũng trong dự liệu của Tấn.
Mãi đến vài phút sau, Tiểu Phượng mới run run nói
"Xin chào, ta là Tiểu Phượng"