Phù Hành Mạt Thế
『 Trả 5 tích phân, hệ thống sẽ giải thích nghi hoặc của ngài.
』
...!Đại lão có cảm giác bí ẩn vẫn tương đối tốt!
*********
Thành phố X rất sạch, sạch đến đáng sợ.
Từ trên trực thăng nhìn xuống, không có một con tang thi nào trong tầm mắt.
Nhớ đến cuộc trò chuyện nói có chuột biến dị, sắc mặt Tạ Dư Trì thay đổi, nàng không sợ hamster, còn chuột...!Chuột biến dị, nàng cũng không biết mình có sợ hay không...
*********
"Không phải anh đã nói căn cứ của anh sẽ sớm phái người đến cứu sao? Người đâu? Còn chưa tới?" Một người đàn ông nhìn có vẻ rất là gầy yếu hùng hổ, "Cả ngày ở đây ăn không ngồi rồi, căn cứ của các anh còn tới cứu các anh? Không biết chuột hoang dã chỗ nào ——"
"Anh vừa mới thăng cấp 2 Sao liền có tự tin khiêu khích?" Hạc Niên cười nhạo một tiếng, mặc kệ người này.
Những người trong căn cứ này có rất nhiều thành kiến với cậu.
Dù sao thì cậu không muốn gia nhập, lại tạm thời ở chỗ này, "Tôi đã trả tinh hạch."
Gần đây những con chuột biến dị đó bắt đầu hoạt động thường xuyên, ban ngày chúng cũng xuất hiện, nguồn cung cấp thức ăn ở đây đã trở thành vấn đề, cũng may dọc đường nhóm Hạc Niên có không ít tinh hạch, cho nên có thể đảm bảo ấm no cơ bản trong căn cứ này.
Nhưng thiếu đồ ăn, thái độ của những người ở đây bắt đầu thay đổi...
Từ thành phố Z ở nước A đến thành phố X ở nước B rất xa, mặc dù Hạc Niên bọn họ cấp bách nhưng họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
May mắn thay, Thuật Dung đã gửi tin nhắn cho họ.
—— "Đã đến thành phố X."
Khi nhóm Hạc Niên đến đây tổng cộng có 8 người, trên đường đã chết 2 người, khi đến đây, bởi vì thiếu hiểu biết về Phi Nga Nhân nên hai người anh em đã bị chôn vùi.
Khi đối mặt với chuột biến dị ở thành phố X, có 1 người chạy trốn chậm, rơi vào thi triều, ngay cả xương cốt cũng không còn lại mảnh nào.
Thế nên chỉ còn lại 3 người, tình huống của bọn họ cũng không phải quá tốt.
Tử Phó đã một ngày không ăn gì, bây giờ lại bắt đầu sốt, thần trí không rõ.
Có lẽ chỉ có Hạc Niên và Văn Viễn còn sức chiến đấu...
Xin giúp đỡ...!Bọn họ cũng cân nhắc rất lâu, lúc đầu bọn họ cảm thấy có thể rời đi, nên không xin giúp đỡ, cho đến khi mất đi 5 đồng đội.
Trong tình trạng hiện tại, Hạc Niên biết Thuật Dung sẽ không bỏ rơi bọn họ, nhưng đường xá xa xôi, biến cố sẽ rất nhiều.
Cộng với hoàn cảnh hiểm ác ở đây, có lẽ những người đến cứu viện cũng chỉ có thể chôn cùng mà thôi.
Tuy nhiên, chết ở đây, chết ở nước ngoài, cho dù là mạt thế, Hạc Niên cũng không quá nguyện ý.
Nói cậu ích kỷ cũng không sao, bọn họ đều chỉ muốn tiếp tục sống.
Hạc Niên không ngờ Thuật Dung sẽ tự mình đến đón bọn họ, trong lòng biết ơn nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút áy náy.
Nếu căn cứ trưởng đã tới đây, họ cũng không thể chỉ chờ đợi.
*********
"Chỗ đó!" Tạ Dư Trì gắt gao dựa vào vách máy bay, đột nhiên thấy một chỗ có ánh lửa hiện ra, khi định thần lại, hóa ra là một mảnh đen kịt...
Từ từ, đó là chuột?!
Hiển nhiên Thuật Dung cũng nhìn thấy, máy bay trực thăng lập tức hạ xuống, cô bay qua khu vực kia ở độ cao thấp, quả nhiên thấy một lượng chuột biến dị dày đặc.
"Chít chít chít"
"Chít chít chít"
Dường như chuột biến dị đang giao tiếp, tai Tạ Dư Trì đều là những tiếng kêu chít chít chít này, nàng nhíu mày, lấy bom cháy ra ném xuống, âm thanh của những con chuột biến dị kia trở nên bén nhọn, những con bị cháy chạy trốn khắp nơi nhưng lại khiến cho đồng bọn cũng bị bén lửa theo!
Những con chuột biến dị này thậm chí còn chưa đến 1 Sao, chỉ là biến dị mà thôi, cho nên ngọn lửa vẫn gây ra thương tổn cho chúng.
Một con chuột biến dị đột nhiên lủi lên trực thăng, Tạ Dư Trì thoáng cái ngã xuống đất, nàng giơ tay lấy ra một tấm phù chú 1 Sao, khi con chuột biến dị định lao tới cắn vào cổ nàng, nàng lập tức dán lên người nó.
Nhìn đống tro tàn trên mặt đất, sắc mặt Tạ Dư Trì có chút khó coi.
Cảm giác khi sờ lên chuột biến dị thật là...!Cho dù cách phù chú, cảm giác đó khiến Tạ Dư Trì hận không thể rửa sạch tay ngay bây giờ.
Tạ Dư Trì lấy ra mấy tấm phù chú 1 Sao, vo thành một nắm ném xuống.
Lực sát thương của phù chú 1 Sao còn cao hơn bom cháy, chuột hầu như không có cơ hội chạy thoát mà trực tiếp biến thành tro tàn.
"Chọc giận chúng nó, cẩn thận Chuột Vương sẽ ra tới."
"Ha?! Chuột Vương?!" Tay Tạ Dư Trì ném phù chú cứng đờ, Chuột Vương là cái quỷ gì?
『 Với số lượng chuột biến dị nhiều như vậy, nhất định phải có một con đầu đàn a, ký chủ.
』
Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua lũ chuột đang chạy trốn khắp nơi bên dưới, lại ném thêm hai bình bom cháy, sau đó đóng cửa khoang lại.
"Thuật Dung, không phải chúng ta tới cứu người sao?"
"Ừ." Thuật Dung từ từ dừng trực thăng, Tạ Dư Trì lại thấy đám chuột vừa chạy trốn xông tới.
Nhìn bóng đen đang bò lổm ngổm trên cửa sổ, Tạ Dư Trì cảm thấy ghê tởm đến không chịu được.
Thuật Dung lấy dao phẫu thuật cắm trở lại chỗ thắt lưng, Tạ Dư Trì phát hiện thật ra có một cái túi da nhỏ ở phía sau thắt lưng Thuật Dung.
—— "Thuật Dung tỷ?! Bọn em đã thấy chị, sao chị lại dừng lại? Chị không sao chứ?"
"Không sao." Thuật Dung không quan tâm bên ngoài trực thăng toàn là chuột biến dị, "Khi nào thì các cậu ra?"
—— "Cái này, muốn phá vây cái này cũng không dễ dàng...!Tử Phó phát sốt còn đang hôn mê.
Hỏa lực bọn em không đủ, những người trong căn cứ này đại khái sẽ không trợ giúp bọn em!"
—— "...!Đúng rồi! Bên cạnh trực thăng có một cống thoát nước, bọn em có thể mở nắp cống đi ra từ nơi đó."
"Ừm."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thuật Dung lấy ra một cái bảng gấp trong suốt từ ba lô, trông rất là chắc chắn?
"Phù chú, dán lên." Thuật Dung ném ra một lọ keo nhỏ, nói.
Sau đó cô lấy ra một cái vali xách tay, mở ra thế mà là linh kiện vũ khí?
Sau đó, Thuật Dung liền bắt đầu lắp ráp.
Tạ Dư Trì bôi keo lên bảng gấp, sau đó dán đầy phù chú 1 Sao lên, nàng nhìn kích thước thì có vẻ là bằng cửa khoang...!Hóa ra những gì Thuật Dung mang là mấy thứ này?!
『 Flame Guardian: Một vũ khí phun lửa tầm gần do căn cứ trưởng Thuật Dung nghiên cứu và phát minh, gây sát thương tầm gần với hiệu ứng đốt cháy liên tục.
』
Tạ Dư Trì:???
Cái quái gì thế?! Nghiên cứu và phát minh bởi căn cứ trưởng Thuật Dung?!
Nàng nhìn súng phun lửa màu cam và đen trong tay Thuật Dung, có chút không nói nên lời.
Tạ Dư Trì đặt bảng gấp lên cửa khoang rồi lấy quả bom cháy ra, hơi lo lắng.
Dù sao thì nàng cũng không dám ném Khiếu Thiên ra ngoài, nhiều chuột như vậy, nếu tiểu đồng đội ra ngoài chắc hẳn sẽ bị gặm sạch không còn miếng xương.
Thuật Dung ấn công tắc, cửa khoang từ từ mở ra.
Gần như trong tích tắc, một bầy chuột biến dị đông đảo vây lại.
Tạ Dư Trì làm gì từng gặp chuyện cậy thế lớn như vậy, những con chuột này đều là mắt đỏ, không ngừng kêu chít chít, liên tục đánh vào bảng trong suốt, cho dù bị phù chú đốt thành tro thì ngay sau đó lại có một số lượng lớn khác nhảy lên.
"Chúng, chúng nhiều quá!" Tạ Dư Trì ngây người.
Trên bảng gấp xuất hiện một cái khe khiến tim Tạ Dư Trì giật thót một cái.
Gần như trong tích tắc, Thuật Dung đột nhiên đá văng bảng gấp, sóng nhiệt từ súng phun lửa khiến Tạ Dư Trì không thể không lùi lại hai bước, vừa lùi lại đã thấy những con chuột đó đang kêu thảm né tránh.
Súng phun lửa này đỉnh quá đi! Khoảng cách xa như vậy mà cũng coi như vũ khí tầm gần?!
Ngọn lửa kia phun xa ít nhất một mét đó!
Tạ Dư Trì ném ra mấy quả bom cháy, thấy chuột biến dị chạy trốn gần trực thăng, một biển lửa.
"Đùng đùng đùng"
Một cuộc tấn công bất ngờ, tiếng súng phát ra từ dưới tòa nhà, Tạ Dư Trì thấy một nhóm người được trang bị vũ khí hạng nặng đang lao đến với súng, còn ném thuốc nổ vào đám chuột?!
Tạ Dư Trì nhẹ nhàng thở ra, đang định xuống trực thăng nhưng đã bị Thuật Dung kéo trở lại cabin, nàng cau mày, còn chưa mở miệng đã thấy đám người kia chĩa súng nhắm ngay các nàng.
"Các cô đã bị bao vây! Giao hết vật tư ra đây!"
Thuật Dung nhìn lướt qua bọn họ, "Người của tôi đâu?"
Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn thoáng qua cấp dưới, lập tức có người đè nặng hai nam tử đi tới.
"Thuật Dung tỷ! Chị đừng nghe bọn họ! Tử Phó đã bị đám rác rưởi này giết chết!" Hạc Niên nhìn tình hình, lập tức quát, xác thật cậu muốn sống, nhưng cũng không muốn liên lụy căn cứ trưởng tán thân ở nơi như thế này.
Cậu không ngờ đám người này nói lật mặt là lật mặt...
Một cú đấm hung hăng giáng vào bụng Hạc Niên, cơ thể cậu mềm nhũn ra, mất đi khí thế vừa rồi.
Nam nhân mặt sẹo cười cười, "Mấy tên phế vật này ở chỗ của tôi đã rất lâu, dùng vật tư chuộc bọn họ lại, cũng không tính là cái gì."
"Các người chỉ có nhiêu đây người?" Thuật Dung nhìn bọn họ, "Ngay cả súng bắn tỉa cũng không có."
Tạ Dư Trì lấy dao găm trong ba lô ra, nàng thấp giọng nói, "Em có thể tàng hình...!Nhưng chỉ được 5 phút."
Thuật Dung cười nhẹ, "Một người 3 Sao các người cũng không có..."
Tạ Dư Trì lấy Glock ra nạp đạn, nàng vừa định tàng hình đã bị Thuật Dung giật lấy Glock, gần như ngay lập tức, Thuật Dung lắc mình rời cửa khoang, tiếng súng vang lên.
"Nếu cô bắn nữa, thuộc hạ của cô chắc chắn sẽ chết." Người đàn ông mặt sẹo che tay trái trúng đạn, kéo Hạc Niên qua, họng súng đặt lên giữa trán Hạc Niên "3 Sao thì sao chứ!"
"Giao vật tư!"
Hệ thống, ta có thể, có thể giết người không...
『 Mạt thế, không có gì là không thể.
』
Tay cầm dao găm của Tạ Dư Trì hơi run, nhưng khi thấy những người đó chĩa súng vào Thuật Dung và Hạc Niên...!
"Ai ——" Gần như ngay khi hắn vừa lên tiếng, giữa cổ người đàn ông mặt sẹo có một vết đỏ, súng trên tay rơi xuống đất, che lại cổ ngã xuống.
Hạc Niên nhặt súng lên bắn hai phát về phía người giữ Văn Viễn, lăn một vóng tránh xạ kích, ngẩng đầu liền thấy Thuật Dung lao tới, mấy dao phẫu thuật hoàn toàn cắm vào trán đám người kia.
"Tang thi, chó tang thi a! ——"
Đám người kia thét chói tai, hoảng loạn bắn về phía Khiếu Thiên nhưng Khiếu Thiên đã một ngụm cắn đứt cổ, máu chảy đầy đất...
"Hahaha, haha...!Tụi bây, đừng nghĩ đến chuyện sống..."
Thuật Dung bắn vào trán người nọ, nhưng thuốc nổ lại bay về phía trực thăng...
"Nằm sấp xuống!"
Tạ Dư Trì vừa mới hiện hình, đang trong giai đoạn suy yếu, đột nhiên bị Thuật Dung đè xuống, tiếp theo là một luồng nhiệt lượng, kèm theo một tiếng nổ lớn.
"Ưm..."
Tạ Dư Trì nâng mắt thấy Thuật Dung đang cau mày, cúi đầu nói gì đó với nàng, nhưng tai nàng đã bị ù đi, không nghe thấy âm thanh gì.
Tạ Dư Trì xoa xoa lỗ tai, cảm thấy có chút sợ hãi.
『 Chỉ là tạm thời, ký chủ đừng căng thẳng.
』.