Chương 23

Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

“Có thể động đũa rồi, chỉ là ngươi nhất định phải ăn từ từ.”Thẩm Kiến Hi hơi gật đầu, nhanh chóng thu hồi xấu hổ buồn bực trong mắt.

Đợi nàng cầm đũa lên hắn mới bắt đầu di chuyển.Đương nhiên, món đầu tiên hắn chọn là rau trộn chân gà thủy tinh.Bao Xuân Oánh yên lặng lưu ý.Chân gà thủy tinh bị nhuộm màu dần mất đi màu bạch ngọc ban đầu, chuyển sang màu nâu, nhưng chất thịt vẫn trong suốt như cũ.

Một cọng rau thơm xanh biếc đặt bên trên, hắn không chút do dự bỏ cả rau thơm vào miệng.Chất thịt vẫn còn đầy đủ độ đàn hồi, mùi thơm của quả phật thủ tử* lượn lờ khắp răng môi.

Vị chua ẩn chứa một chút vị chát lại được vị ngọt làm dịu, cũng giảm bớt cảm giác dầu mỡ chán ngấy khi ăn quá nhiều chân gà.*quả phật thủ tử: quả chanhMón chân gàMỗi một lần hắn tới Minh Xuân Lâu ăn món này đều sẽ ăn sạch.Đáng tiếc hắn nếm ra được lần này vị chua có hơi nhạt hơn so với trước đây.“Bởi vì ngươi tì vị hư hàn, cho nên lần này có ý giảm bớt quả phật thủ tử, không thể tiếp tục k1ch thích dạ dày.” Bao Xuân Oánh chủ động giải thích.Nhưng Thẩm Kiến Hi lại nhạy bén bắt được trọng điểm: “Lần này? Ngươi không chỉ làm món rau trộn chân gà này một lần đúng không?”Đôi mắt thiếu nữ lấp lánh rực rỡ, má lúm đồng tiền ở hai bên môi thật ngọt ngào, nàng cười đến mức lộ ra cả hàm răng đều đều,dáng vẻ ngây thơ đáng yêu khiến người khác ngứa ngay chỉ muốn véo mặt nàng.“Rau trộn chân gà thủy tinh ở Minh Xuân Lâu ngươi hay ăn là do ta làm.”Ngay lập tức, một cảm giác nóng cháy hừng hực bùng lên trong lòng Thẩm Kiến Hi, hắn không thể nói rõ cảm giác đó là gì, tóm lại vô cùng mãnh liệt.”Hắn chỉ thích rau trộn chân gà thủy tinh ở Minh Xuân Lâu, bởi vì các quán khác đều dùng giấm trộn rau, vị quá chua, chỉ có Minh Xuân Lâu thông minh dùng quả phật thủ tử.Qủa phật thủ tử sau khi ướp vẫn giữ lại được mùi thơm của quả, hơn nữa còn không bị nhớt.

Nhưng giá mua quả phật thủ tử đắt hơn mua giấm rất nhiều, mà loại quả này không thường có, bình thường ở chợ cũng không mua được.Chỉ là vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí không nhanh không chậm: “Thiếu chút nữa quên mất lệnh tôn là đầu bếp Minh Xuân Lâu, ngươi làm trợ thủ cũng là đương nhiên.”“Ta chỉ giúp làm rau trộn chân gà thủy tinh lúc ngươi tới Minh Xuân Lâu thôi, bởi vì cha ta đắn đo không xác định rõ lượng quả phật thủ tử và đường trắng.”“Cái gì ……?”Bao Xuân Oánh chớp đôi mắt đẹp phản chiếu dưới ánh nến, thẳng thắn nói: “Mỗi lần ngươi tới Minh Xuân Lâu đều chọn món này, mà chỉ có hương vị do ta làm ngươi mới chấp nhận.

Cho nên mỗi khi ngươi đến cha sẽ gọi ta tới giúp đỡ, ngày thường ta chỉ giúp cha điều chế canh dược thiện.

Chỉ là hiện tại ngươi bị đau dạ dày, ta đã đổi đường trắng thành một chút mật quả.”Lời vừa nói ra, Thẩm Kiến Hi khiếp sợ không thôi.Thiên ngôn vạn ngữ hiện lên trong đầu hắn, nhưng trên miệng chỉ nói một câu lời ít ý nhiều: “Ta cho rằng món rau trộn chân gà thủy tinh này là món ăn đặc biệt ở Minh Xuân Lâu.”Bao Xuân Oánh không phát hiện ra gợn sóng trong mắt hắn, buồn bã lắc đầu: “Đây là món ăn do ta tự mình nghiên cứu, tuy ta rất thích hương vị độc đáo của quả phật thủ tử, nhưng gia đình bình thường sẽ không ăn món ít thịt này, nhà phú quý lại càng chướng mắt.

Cha nói Thẩm gia tứ thiếu công tử chọn đi chọn lại lại có thể chọn được món ăn tinh túy nhất, cho nên để ta thử làm cho ngươi ăn.”Vừa dứt lời, Thẩm Kiến Hi khóe miệng giật giật.

Nếu không phải nhìn vẻ mặt nàng phiền muộn như vậy, hắn còn tưởng nàng đang châm chọc mình.“Cho nên những người khác chưa được ăn món này sao?”“Không có.”Thẩm Kiến Hi mím môi cười nhạt, trong lòng mừng thầm nhưng lại không quá vui vẻ, để ý đến lời nàng miêu tả mình “chọn qua chọn lại”.Lúc này Bao Xuân Oánh mới cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, thấy hắn có vẻ thả lỏng, hai mắt tràn đầy chờ mong: “Hương vị món ăn này tốt nay ngươi có vừa lòng không?”Hắn đang uống một ngụm nước ấm, chậm rãi đặt chén xuống: “Tuy không đủ chua như trước nhưng chân gà vẫn dai ngon như cũ, tạm được.”“Thật tốt quá! Ta kiên trì đúng rồi!”Miệng cười hân hoan có thể so với hoa đào, đồng tử vui vẻ cong lên, mây đỏ nhàn nhạt hiện lên hai má, đôi môi như cánh hoa đỏ căng ra một cách thỏa mãn.Mi mắt cong cong, cái miệng nhỏ cũng cong cong, hắn có chút sững sờ.Nội tâm nàng dâng lên niềm vui sướng khó tả, ngoại trừ cha mẹ và Lăng đại ca không có ai chịu nếm món ăn đặc biệt này của Minh Xuân Lâu.

Khi đó nàng có hơi nản lòng thoái chí, thậm chí còn nghi ngờ trù nghệ của mình.Cha bảo nàng làm cho Thẩm Kiến Hi nếm thử nàng liền làm theo, cũng không trông cậy vào vị công tử ăn chơi lêu lổng này chịu nếm thử.

Kết quả hắn không những khen không dứt miệng mà mỗi lần đến đều gọi món này, chuyện này cũng giúp nàng tự tin hơn rất nhiều..

Nhấn Mở Bình Luận