Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn
“Có phải rất thơm hay không?” Nàng tự tin nhìn vẻ mặt hắn.Hắn quay mặt đi: “Thử xong mới biết hương vị thế nào.”Hai người ngồi xuống, cùng nâng đũa.Trước mặt hắn đặt một bát cháo gạo kê bỏ thêm bó đỏ màu vàng cam thái hạt lựu, một chút mật hoa quế và nước gừng chẳng qua chỉ để tăng hương vị mà không che đi vị ngọt thơm nguyên bản của gạo kê và bí đỏ.Nhớ tới món cháo sò điệp bào ngư Thẩm gia thường xuyên mang tới cho hắn, mùi hành lá thái nhỏ hăng nồng che mất vị ngọt nguyên thủy của hải sản, hắn ngửi thử liền quay đầu bỏ đi.Chỉ là bây giờ, hắn không hài lòng với số lượng đồ ăn của mình: “Tại sao ngươi lại chia bữa sáng thành hai phần, còn chia cho ngươi nhiều hơn của ta?”Bát của nàng lớn gấp đôi bát hắn, bánh trứng còn nhiều hơn của hắn thậm chí còn có cả bánh hoa quế, mà hắn chỉ có thêm một bát canh hầm.Bao Xuân Oánh đúng lý hợp tình liếc hắn: “Ăn uống quá độ sẽ khiến dạ dày nặng thêm, bữa sáng lấy ôn bổ là chính, không nên ăn quá no, phần của ngươi là vừa đủ.”Hắn không phục: “Nếu bữa sáng không nên quá no, tại sao ngươi lại có thể ăn rất nhiều bánh trứng và bánh hoa quế.”“Đây là sức ăn bình thường của ta.”Hắn: “……”Cửu Anh đứng đằng sau yên lặng khen ngợi thiếu phu nhân: Rốt cuộc cũng có người có thể “Trị” được công tử nhà mình!“Không được, ta và ngươi đều là chủ nhân Cẩm Tùng Hiên, không nên chia đồ ăn thành hai phần.” Hắn nói bóng nói gió nói nàng cầm tiền thì không nên khắc nghiệt như vậy.Bao Xuân Oánh mím môi môi anh đào.
Nếu không phải bị sức ăn quá lớn đêm qua của hắn dọa sợ,nàng cũng không cần phải lo lắng chia đồ ăn thành hai phần.Đêm qua nàng còn chưa được ăn no.Ai biết sức ăn của người này hóa ra lại lớn như vậy.Bữa này nàng không muốn lại nửa đói nửa no nên quyết tâm bảo vệ đồ ăn: “Bữa tối không cần phân biệt ta ngươi, ta sẽ làm nhiều một chút.Thẩm Kiến Hi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhân lúc nàng không chú ý, nhanh chóng kẹp lấy một miếng bánh trứng gà rau chân vịt trong đ ĩa của nàng.“A! Vô sỉ!” Nàng tức giận nắm chặt ống tay áo, đôi mắt đẫm lệ phảng phất như bao phủ một tầng sương mù, nhu nhược động lòng người.“Hương vị không tồi.” Hắn làm như không có việc gì mà nhai kỹ nuốt chậm, hưởng thụ mùi trứng gà chiên lửa nhỏ:“Rau xanh trong bánh không có vị chát, không át mất mùi thơm của trứng gà.
Đáng thưởng thức, lớp bánh tầng tầng thơm giòn.
Bên trong còn có củ mài, ngươi cắt sao?”“Hừ, ta cố ý chần qua rau chân vịt loại bỏ vị chua chát.
Củ mài nấu mềm không được bỏ ăn, mỗi ngày ngươi phải ăn củ mài kiện tì vị.” Nói xong đôi mắt hạnh của Bao Xuân Oánh vừa đảo lại nhìn ra kêu lên: “Đại cô tử?”Thẩm Kiến Hi khịt mũi coi thường: “Muốn gạt ta, nàng sao có thể ——”“Các ngươi đang ăn bữa sáng sao?”Giọng nữ không chút để ý lại khiến động tác cầm đũa trên tay Thẩm Kiến Hi lập tức cứng đờ, hắng không thể tin được đại tỷ có thể đặt chân tới Cẩm Tùng Hiên.“Đại cô tử đã ăn chưa?”Bao Xuân Oánh chào hỏi đã lấy được cảm tình của nàng ấy.
Thẩm Mộ Liên bình tĩnh tự nhiên thoáng nhìn qua vẻ mặt u ám của đệ đệ, nhàn nhạt nói: “Còn chưa ăn.”“Cùng nhau ăn đi?”Thẩm Kiến Hi muốn ngăn miệng nàng lại.Một bóng dáng màu đỏ tươi lay động đi tới, bộ diêu điểm thúy hồng mã não cùng tua bạc lặc nhẹ theo từng bước chân.Thẩm Mộ Liên vung rộng tay áo, tự nhiên ngồi xuống, môi đỏ hơi nhếch lên: “Ta cung kính không bằng tuân mệnh, Tứ đệ không ngại chứ?”Thẩm Kiến Hi tự mình ăn bánh trứng gà rau chân vịt, không hề để ý tới Thẩm Mộ Liên dù chỉ một giây: “Đại tỷ ăn quen là được.”“A, Tứ đệ luôn thích bắt bẻ còn có thể ăn, sao ta thể ăn không quen được.”Không biết vì sao, Bao Xuân Oánh cảm thấy giữ đôi tỷ đệ này tràn ngập mùi thuốc súng.
Có lẽ không phải từ một phòng sinh ra nên tình cảm không sâu sắc? Chỉ là giữa nam và nữ ở hậu trạch cần gì phải đấu đá?”Đầu óc đơn giản của nàng không thể nghĩ ra được.Đợi một chén cháo gạo kê bí đỏ dọn ra trước mặt Thẩm Mộ Liên, nàng ấy có hơi bất ngờ.
Nhưng thấy Thảm Kiến Hi và Bao Xuân Oánh cũng ăn cháo này, nàng ấy do dự cầm lấy cái thìa.Thẩm Kiến Hi phát hiện nàng ấy đang do dự liền cười lạnh một tiếng.
Chỉ là sau đó hắn lại vô cùng ngạc nhiên vị vị đại tỷ luôn cho mình là cao cao tại thượng này lại chấp nhận ăn thứ này.“Hả? Ngọt ngào như hoa quế, sao lại cay?” Thẩm Mộ Liên bị mùi vị kỳ lạ này làm cho giật mình, vừa rồi còn xem thường lại đồ ăn th ô tục này.“Bởi vì bỏ thêm mật hoa quế cùng nước gừng.”Nghe vậy, nàng ấy tò mò nhìn vào bát cháo có vẻ ngoài đơn sơ bình tường, hương vị thơm ngon tiếp tục ăn thêm.Vị ngọt, cái nào nữ tử có thể kháng cự.“Màu vàng kẹp màu xanh lục là cái gì? Rất thơm.”.