Chương 28

Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Vừa dứt lời, Thẩm Kiến Hi cảnh giác chen vào nói: “Đại tỷ không lo lắng ăn nhiều sẽ biến thành trăng tròn Tết Trung Thu sao?”Bao Xuân Oánh muốn gắp bánh trứng gà rau chân vịt cho nàng ấy, bàn tay dừng lại nửa đường, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Kiến Hi.Giọng điệu hắn đột nhiên trở nên kỳ lạ.Thẩm Mộ Liên vừa nghe, khóe môi giật giật, tức đến mức thở không nổi: “Ăn một miếng bánh ngọt cũng không thể béo lên được.

Sao vậy, tứ đệ yêu thích món bánh ngọt này tới mức không muốn bỏ sao?”Đến lượt Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Bao Xuân Oánh, hơi suy tư mới nói: “Cái này gọi là bánh trứng gà rau chân vịt , cái gọi là trứng gà là đi ra từ chỗ đi ngoài của gà mái, sợ là đại tỷ ngươi không dám ăn.”“Cái……”Chỗ đi ngoài?Thẩm Mộ Liên cảm thấy ghê tởm, hết muốn ăn.

Chỉ là nàng ấy nhớ tới lúc mình vừa tới dây hắn đang ăn món này, lập tức đóan được tâm tư ấu trĩ của hắn.Đảo mắt, nàng ấy cười chế nhạo: “Tứ đệ dám ăn, sao ta lại không dám ăn? Tới đi, Xuân Oánh, cho ta một miếng ăn thử.”Bao Xuân Oánh đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Một bên là Thẩm Kiến Hi đang trừng mình, bên kia là Thẩm Mộ Liên chịu nể mặt.Ai!Làm một đầu bếp, nàng sao có thể để khách mất mặt, vì thế gắp một miếng trong đ ĩa của mình cho Thẩm Mộ Liên, đồng thời giới thiệu nguyên liệu tạo ra món bánh này, khiến Thẩm Kiến Hi bên cạnh nhìn thấy chỉ biết nắm chặt tay.Thẩm Mộ Liên đắc ý mỉm cười, liếc xéo đệ đệ rồi cắn nhẹ một miếng.Thơm!Nàng ấy không biết nên miêu tả mùi hương này như thế nào, tóm lại khác hoàn toàn với mùi sơn trân hải vị.

Đầu bếp Thẩm gia đã từng làm món canh trứng nhưng không có mùi thơm này, chỉ có toàn mùi vừng.

Hơn nữa chiên đến khi chín vàng, từng lớp giòn tan, từng lớp vỡ ra đầy đặn ngon miệng, vị thơm còn đọng lại mãi trong miệng.Ăn xong một miếng, lại nhớ thương tới miếng tiếp theo, ánh mắt đảo quanh hai phần bánh trứng rau chân vịt.“Đại tỷ tới Cẩm Tùng Hiên có chuyện gì?”Thẩm Mộ Liên lập tức sửng sốt, lấy lại tinh thần nghiêm mặt nói: “Ta là tỷ tỷ vừa là đại cô tử cũng nên đến xem các ngươi ở chung như thế nào, nhìn xem Tứ đệ có ức hiếp tứ đệ muội hay không.”“Như tỷ chứng kiến, chúng ta tương kính như tân.

Tỷ có thể về được rồi.”Bao Xuân Oánh im lặng nhìn Thẩm Kiến Hi bình thản ăn cháo, muốn giảng hòa lại bị hắn đoạt lời trước:“Ngươi ăn no rồi?”Nàng phát hiện tầm mắt hắn đang dán chặt vào bánh trứng gà rau chân vịt của mình, vội vàng lắc đầu ăn một miếng.Thẩm Kiến Hi cười vừa lòng, bắt đầu uống canh hầm thơm ngon.Đã ra lệnh đuổi khác, Thảm Mộ Liên tự xưng là dè dặt không tiện ở lại ăn nữa, ung dung múc một chén cháo gạo kê bí đỏ: “Như vậy rất tốt, việc hôn nhân của tứ đệ luôn là tảng đá lớn trong lòng chúng ta, bây giờ ta cũng có thể yên tâm.”“Ừm, việc hôn nhân của đại tỷ cũng luôn là tảng đá lớn trong lòng chúng ta.”Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Liên cứng đờ như tượng đá.Bầu không khí trở nên căng thẳng, Bao Xuân Oánh lần này vội vàng hoà giải: “Đại cô tử lần sau tới thông báo với ta trước một tiếng, ta sẽ chuẩn bị điểm tâm đại cô tử thích ăn.”Thẩm Mộ Liên mím môi căng thành đường thẳng, tức giận phun ra một chữ “Được”, lại không nói thêm lời nào uống hết một chén cháo.

Cuối cùng lạnh mắt phất tay rời đi.“Tại sao ngươi muốn chọc giận đại cô tử?” Bao Xuân Oánh khó hiểu.“Hừ, không có việc gì không đăng tam bảo điện.

Một người vênh váo tự đắc như vậy đột nhiên tới quan tâm những chuyện không liên quan tới mình sao? Ngươi chớ có bị hư tình giả ý của nàng lừa gạt.”“Hóa ra các ngươi có hiềm khích.”“Tóm lại lúc nàng đột nhiên đối tốt với ngươi phải đề phòng.”Thẩm Kiến Hi không muốn nhắc tới Thẩm Mộ Liên, cẩn thận nhấm nháp canh hầm ngập tràn vị hồ tiêu.Vị ngọt thanh của măng hòa quyện hết vào nước canh, hoan nữa còn bỏ thêm hồ tiêu,vừa bỏ vào miệng liền có vị cay nồng, ngọt thơm khiến toàn thân ấm áp, rát dễ chịu.“Đây là?” Hắn nhìn miếng thịt thái lát mỏng trong cái thìa.“Mề gà, dưỡng dạ dày.”Hắn chần chờ một chút, đưa mề vịt vào trong miệng.”Miếng đầu tiên là vị cay nồng của hồ tiêu, nhại miếng tiếp theo là vị dai dai của mề gà.Bao Xuân Oánh muốn nói lại thôi.

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ ăn mề gà, dù sao cũng là nội tạng, không ăn cũng không sao, nhưng ăn sẽ hiệu quả tốt hơn.Nếu hắn nguyện ý ăn, nàng sẽ không ngăn cản, nhanh chóng ăn bánh hoa quế của mình.

Mùi hoa quế thơm ngào ngạt mê người, đôi mắt và miệng nhỏ của nàng gần như híp lại thành đường cong.“Bánh hoa quế ăn ngon như vậy sao?” Hắn hơi híp mắt lại.Nàng lập tức cảnh giác ôm cả đ ĩa bánh hoa quế của mình.“Hừ, chỉ là bánh ngọt thôi mà.”Hắn tiếc hận cháo và bánh trứng gà rau chân vịt của nàng bị quét sạch.Một ngụm canh ấm họng, nâng thìa lên che đi nụ cười thấp thoáng trên miệng hắn..

Nhấn Mở Bình Luận