Chương 200: Lúc tốt lúc xấu

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Diệp Tống che chở đầu cho Tô Tĩnh, còn bản thân bị đá ngầm trong sông đập vào khiến cho đầu óc choáng váng, cả người đều đau nhức. Nàng cố gắng nâng cằm Tô Tĩnh lên cao, để đầu của hắn không bị chìm trong nước, một tay giữ phần gáy bị thương, dù xảy ra cái gì cũng nhất quyết không thả lỏng chút nào.

Ở cửa sông xuất hiện nhiều nhánh nhỏ. Lúc này nàng không biết phải làm sao để cùng Tô Tĩnh trôi vào sông lớn mà không hề hấn gì, kể cả lúc đó còn sống đi chăng nữa, Tô Tĩnh đang hôn mê bất tỉnh, một mình Diệp Tống cũng khó kéo được Tô Tĩnh lên bờ.

Diệp Tống thấy bên bờ có không ít cây sinh trưởng tốt, nhánh cây rũ xuống chạm mặt nước, nàng khẽ cắn môi, dùng hết toàn lực kéo Tô Tĩnh về một bên, vươn tay bắt lấy những nhánh cây đó rồi giữ chặt, cuối cùng hai người cũng bị dạt vào bờ.

Ánh mặt trời lúc đó đã dần xuất hiện. Trêи nền trời xám xanh, ánh trăng mờ ảo, chòm sao Kim đang phát ra những tia sáng cuối cùng. Phía chân trời, từng tia sáng mặt trời như đang phá kén chui ra.

Ngâm mình trong nước liên tục không cảm thấy gì, chỉ vừa nhấc ra khỏi mặt nước đã khiến cả người Diệp Tống run run, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập, mặt tái mét. Nàng không dám hàm hồ kéo Tô Tĩnh lên bờ, cát trêи bờ mềm mịn tinh tế, Tô Tĩnh nằm ở trêи, nước trêи quần áo bị cát hấp thụ rất nhanh. Sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Diệp Tống là bao.

Diệp Tống ôm hai cánh tay chạy nhanh vào rừng tìm cành khô trở về, nhưng nàng hết nhìn cành cây lại nhìn Tô Tĩnh. Mấy việc này trước kia đều là do Tô Tĩnh làm, giờ phải tự mình làm, nàng không biết phải nhóm lửa thế nào. Mồi lửa chắc chắn không có, dù là có cũng bị ướt không thể dùng được.

Mặc kệ thế nào, Diệp Tống vẫn ôm hy vọng lục tìm trêи người Tô Tĩnh, biết đâu Tô Tĩnh cũng giống nam nhân ở hiện đại, tuy không hút thuốc lá nhưng lúc nào cũng mang theo bật lửa như vật tùy thân, chỉ tiếc là thất bại. Nàng lại nghĩ tới cách làm của những người nguyên thủy, vì thế liền ngồi xổm xuống, cầm một cây nhọn chọc vào một thân gỗ bắt đầu dùng tay xoa xoa, mong có thể đánh ra lửa.

Lúc này đột nhiên Tô Tĩnh giật giật chân mày, mí mắt chưa nâng lên được đã mang theo giọng nặng nề khàn khàn lên tiếng: “Đợi ngươi nhóm được lửa, chắc ta đã chết cóng rồi.”

Diệp Tống nghe tiếng hắn nhìn qua, mặt mày vui vẻ hỏi: “Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Ra bờ sông nhặt hai cục đá lại đây.”

Diệp Tống chạy nhanh ra bờ sông lấy hai cục đá, theo lời Tô Tĩnh phân phó ôm thêm một đống lá cây khô, Tô Tĩnh chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy cục đá bắt đầu đánh lửa.

Lực đạo của hắn rất lớn, chưa được vài cái đã phát ra tia lửa bám vào đám lá cây, cả đám lá ngay lập tức cháy bùng lên, Tô Tĩnh thành thạo đặt mấy cành cây lên trêи đám lá, nhóm lửa hoàn thành.

Diệp Tống xoa xoa cánh tay sưởi ấm hỏi hắn: “Thương thế của ngươi thế nào?”

Tô Tĩnh ngắn gọn đáp: “Hơi váng đầu.”

Diệp Tống không dám trì hoãn nhiều, nàng sưởi được một lúc liền bảo Tô Tĩnh ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, rồi nàng vào rừng kiếm dược thảo trị thương. Lúc ở Dược Vương Cốc may mắn là nàng có xem qua mấy quyển y thuật nên cũng nhận biết được một ít dược thảo, nàng biết bình thường dưới gốc đại thụ sẽ có mấy loại dược thảo rất hiệu nghiệm.

Không lâu sau, Diệp Tống cũng tìm đủ dược thảo trở về, lại thấy Tô Tĩnh vẫn ngồi im như cũ, ánh mặt trời cũng đã ló rạng, tỏa nắng ấm áp lên toàn bộ bờ cát, Tô Tĩnh đang gục đầu xuống dường như đã ngủ rồi.

Diệp Tống đi qua, đem dược thảo nhá nát rồi tới phía sau lưng Tô Tĩnh, đắp lên miệng vết thương sau gáy hắn. Thấy vết thương, tâm nàng không khỏi nhảy lên, hình như vết thương rất sâu, máu loãng dính bết thành một mảng lớn trêи tóc. Trong tình hình này, Diệp Tống căn bản không biết phải xử lý thế nào, chỉ biết trước tiên cần phải băng bó cho hắn, rồi sau đó rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này tìm cách trị liệu.

Chỉ là, khi Diệp Tống mới chỉ nhấc một mảng tóc lên, không ngờ Tô Tĩnh lại vô cùng cảnh giác, đột nhiên giơ tay, nhanh như chớp nắm lấy tay nàng, lực đạo rất lớn khiến Diệp Tống sửng sốt, tay nàng phát đau.

“Ngươi định làm gì?” Tô Tĩnh nhẹ nâng mí mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.

Không ngờ hắn lại trưng ra biểu tình lạnh lùng, hai mắt vằn tơ máu nhìn nàng giống như người xa lạ.

Trong lòng Diệp Tống bỗng dâng lên một cỗ nôn nóng, buông dược thảo trong tay nói: “Ngươi bị thương, ta băng bó cho ngươi.”

Tô Tĩnh nhìn lòng bàn tay Diệp Tống, lại nhìn mặt Diệp Tống, sau một lúc lâu tựa như mới nhớ ra Diệp Tống là ai, hắn giơ tay đỡ trán, cười thở dài: “Thì ra là A Tống a, đầu ta đau quá nên có chút hỗn loạn. Ta lại tưởng là có kẻ địch.”

Diệp Tống trong lòng lộp bộp, lúc bọn họ rơi xuống nước, đâu đâu cũng là thi thể thực nhân ngư, không hề sạch sẽ, chính nàng cũng cảm thấy những vết thương quanh người có chút ngứa, chẳng lẽ Tô Tĩnh cũng bị nhiễm rồi?

Tay Diệp Tống có chút run rẩy, vội vàng đắp dược lên vết thương của hắn, không tìm thấy băng vải nên nàng xé quần áo trêи người băng bó cho hắn. Tô Tĩnh dường như rất thuận theo, lúc Diệp Tống cởi áo hắn ra, hắn cũng không phản kháng, đầu vẫn rũ xuống, lộ ra tấm lưng rắn chắc, trước ngực sau lưng chỗ nào cũng có vết thương, cái nông cái sâu, Diệp Tống cẩn thận giúp hắn vấn tóc, đổ nước thuốc lên mỗi miệng vết thương.

Kỳ thật nàng cũng sẽ đau lòng, Tô Tĩnh có thể vì nàng mà ra nông nổi này, không thể chỉ đơn giản là cảm động cùng cảm kϊƈɦ.

Không có nàng, Tô Tĩnh vẫn là Vương gia cao cao tự đại ở kinh thành, trêи người mặc cẩm y ngọc thực, sẽ không cần phải chạy tới Giang Nam xa xôi này, đối mặt với nguy hiểm, nhiều lần sinh tử. Cũng sẽ không màng nguy hiểm của chính mình mà nhảy xuống dòng nước tràn ngập thực nhân ngư, càng sẽ không vì bảo vệ nàng mà vết thương chồng chất vết thương.

Vì bằng hữu đầu rơi máu chảy, giúp bạn không tiếc cả mạng sống gì đó, từ trước đến nay chỉ là câu nói chót lưỡi đầu môi tùy tiện mà thôi.

Diệp Tống làm xong, nhẹ nhàng giúp Tô Tĩnh mặc lại quần áo, vừa ngẩng đầu liền tiến vào cặp mắt sâu thăm thẳm kia. Đó đã không còn là đôi mắt lưu quang mỹ lệ phi phàm nữa, mà là bộ dạng lạnh lùng, thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng lại rất an tĩnh.

Diệp Tống nhìn hắn, hốc mắt bất tri bất giác đỏ lên. Nước mắt sóng sánh tựa như hạt pha lê dường như muốn tràn ra khóe mắt. Nàng nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, giờ đang là cái dạng gì.”

Đầu sỏ gây ra tội lỗi này không phải ai khác, mà chính là nàng.

Tô Tĩnh không buồn không vui nói: “Không có gương, ta nhìn không được.” Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Tống, một lần lại một lần nỉ non, như là muốn khắc kỹ tên và bộ dáng nàng vào trong trí nhớ đang rất rối rắm phức tạp của hắn, “Ngươi là Diệp Tống.” Sau đó lại cười, “Mới vừa rồi sao ta có thể không nhận ra ngươi trước tiên cơ chứ.”

Hắn trở thành cái dạng này khiến Diệp Tống bàng hoàng. Diệp Tống hỏi: “Có phải đầu lại đau hay không?”

Tô Tĩnh đáp: “Do ta mệt quá thôi.”

Tô Tĩnh nằm bên đống lửa ngủ thϊế͙p͙ đi, Diệp Tống ngơ ngẩn ngồi bên cạnh nhìn hắn, môi hắn khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói cái gì, Diệp Tống đưa tai lại gần mới nghe rõ là hắn muốn uống nước. Nhưng nước sông đã không thể uống được nữa, Diệp Tống vội vàng đứng lên, xem xét bốn phía, thấy cách đó không xa có một cây chuối lớn, lá to rộng, ánh sáng mặt trời chỉ vừa mới dâng lên, hẳn vẫn còn dư lại sương sớm.

Diệp Tống chạy tới kéo phiến lá, tích lũy từng giọt sương, mất một lúc lâu mới tích lũy được một vốc nước, sau đó nàng cẩn thận mang về cho Tô Tĩnh uống không sót giọt nào.

Nàng không có thời gian nghỉ ngơi, cần phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi nơi này. Đây là một hòn đảo bị cô lập, nàng không biết hai người đang ở đâu.

Làm bè gỗ không thực tế lắm, bốn phía không thấy bờ, ai biết bè gỗ có thể trôi được bao lâu.

Mặt trời dần lên cao, bờ cát cũng dần ấm lên. Tô Tĩnh ngủ no giấc rồi, cảm giác trêи đầu có bóng râm, hắn ngẩng đầu nhìn, ngẩn ra một chút rồi chậm rãi cười lên. Thì ra Diệp Tống đã dùng một phiến lá chuối che nắng cho hắn.

Hắn đưa mắt nhìn quanh thấy Diệp Tống hái được một nải chuối ở cái cây đó, chân trần đạp lên bờ cát đi về phía hắn.

Diệp Tống trông thật chật vật, cả người đều dơ, góc áo bị rách mất một miếng, nàng xắn ống quần lên lộ ra bắp chân trắng nõn, trêи đầu thì dùng dây mây cột cao mái tóc lên, ánh mặt trời khiến cho quanh thân nàng dường như được bao bọc bởi một tầng quang năng.

Tô Tĩnh ngủ được một giấc cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Tuy thỉnh thoảng đầu vẫn đau, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể ngay lập tức nhận ra Diệp Tống, hai mắt vằn tơ máu cũng gần trở lại bình thường. Hắn lười biếng ngồi trêи bờ cát cười.

Diệp Tống qua kéo hắn nói: “Trời nắng thế mà không biết tìm chỗ râm mát mà trốn?”

Tô Tĩnh đáp: “Có lẽ do ngâm nước nhiều, nên phơi nắng như vậy mới cảm thấy ấm áp.”

Diệp Tống nhìn kỹ đôi mắt hắn, hỏi: “Ngươi còn chỗ nào không thoải mái không?”

Tô Tĩnh miệng lưỡi trơn tru: “Nhìn thấy ngươi, chỗ nào cũng thoải mái.”

Hắn có thể trêu đùa như trước, Diệp Tống cũng nhẹ nhõm phần nào, hai người tìm chỗ râm mát ngồi ăn chuối.

Diệp Tống hỏi: “Giờ chúng ta trở về thế nào?”

Tô Tĩnh nhìn mặt sông mênh mang trước mắt nói: “Có khả năng, không lâu sau sẽ có người tới vớt thi thể thực nhân ngư đi, nước sông không sạch có thể gây ra dịch bệnh. Đến lúc đó xem thử có chờ được thuyền tới không.”

Đến chiều, Diệp Tống cảm thấy trêи người không thoải mái, miệng vết thương ngứa ngáy khiến nàng khó chịu. Nàng một mình vào rừng cây tìm dược, nhai nát rồi đắp vào những chỗ bị ngứa. May mắn không có quá nhiều vết thương, so sánh với Tô Tĩnh chẳng đáng bao nhiêu, chỉ là vết bầm trêи người lại rất lớn. Tô Tĩnh đứng bên ngoài cười hỏi: “Có cần ta giúp không?”

Diệp Tống cũng không tức giận, ngữ khí bình tĩnh đáp: “Ngươi ngoan ngoãn đợi đi.”

Hai người ở lại hòn đảo nơi chim không thèm ỉa được hai ngày, cũng chỉ gặp được hai con thuyền nhỏ, đáng tiếc lại cách quá xa, dù cho Diệp Tống có la hét cỡ nào hoặc cầm áo liên tục ra tín hiệu, cũng chỉ thấy hai chiếc thuyền nhỏ dần dần cách càng xa, không hề có dấu hiệu lại gần.

Càng khiến người sốt ruột chính là, tình trạng của Tô Tĩnh dường như không có chuyển biến tốt, nói đúng hơn là lúc tốt lúc xấu. Diệp Tống rất sợ hắn ngủ, bởi một khi nhắm mắt hắn lại có thể ngủ, nhưng lúc tỉnh dậy sẽ mơ hồ, đôi khi nhớ rõ Diệp Tống, đôi khi lại không. Loại cảm giác này thực sự có thể bức người khác phát điên.

Nhấn Mở Bình Luận