Quái Vật Ở Berlin
Những bông tuyết trắng đầu mùa bắt đầu rơi khi đêm đã bao lấy cảnh vật và tiếng còi của chuyến tàu cuối cùng rít lên từng hồi khi nó về đến nhà ga. Bóng người lác đác, ánh đèn dầu hắt bóng họ lên trên bức tường gỗ, những cái bóng đen in lên gam màu ấm áp duy nhất trong buổi chiều muộn ảm đạm. Chẳng ai nói với ai một lời. Họ riết tấm áo bông quanh người và kéo khăn choàng kín mũi, vì cái lạnh đã ùa về. Trong toa tàu, Herbert cũng đang làm điều tương tự. Qua khung cửa sổ, chếch về hướng tây dãy trường sơn hùng vỹ của vùng Transylvania, cậu đã có thể trông thấy đỉnh núi đen quen thuộc. Bất kể ngày hay đêm, nó vẫn là ngọn núi âm u và quạnh hiu, nhưng đối với Herbert, đó là nhà.
Cỗ xe ngựa đợi cậu ở nhà ga chẳng mấy chốc đã rời xa thị trấn, tiếng lọc cọc của bánh xe và vó ngựa âm vang giữa đường đèo dốc núi vắng lặng, cho đến khi dừng lại tại một ngôi làng nhỏ. Chiều muộn ở đây náo nhiệt hơn hẳn so với thị trấn kia, quán trọ duy nhất vẫn đông khách không thua gì ở những thành phố sầm uất. Bên trong thật ấm cúng. Herbert cởi mũ và vuốt tóc lại vào nếp, cởi bỏ luôn chiếc áo khoác ngoài nặng nề của mình mà mắc tạm lên giá, trước khi yên vị thư thái tại chiếc bàn ngay sát tường mà cậu vẫn thường ngồi.
"Chào buổi tối, thưa ngài. Ngài đã về rồi đấy sao?"
Chủ quán trọ Shemesh [1] là một người phụ nữ đẫy đà đã tầm tuổi trung niên, nồng hậu và thân thiện, với một nốt ruồi rõ rệt nơi khóe môi, đôi mắt ánh lên một vẻ ấm áp khó tả mà khiến cho người ta nhớ đến mẹ, dì, hoặc chị em của mình. Bà chào đón cậu với sự ân cần có tính hơi vồn vã, dù giọng bà vẫn chỉ đủ nhỏ để cho cậu nghe. Herbert mỉm cười:
"Chào buổi tối, thưa bà. Thật tốt khi cuối cùng cũng được trở về. Nước Ý là một nơi tuyệt vời, nhưng bà biết đấy, không đâu bằng nhà cả." Herbert nhìn quanh, nhăn mũi vì mùi tỏi nồng từ phía gian bếp, "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Tất nhiên! Chỉ mới ba tháng thôi, thưa ngài. Ngài không cần quá lo lắng như thể mình đã đi cả năm đâu!" Bà chủ trọ xua tay. Herbert cười lớn:
"Bà vẫn hóm hỉnh như mọi khi." Cậu híp mắt, bất chợt nghĩ ngợi. "Nhân tiện, Sarah dạo này ra sao? Tôi tin con bé đang dành nhiều thời gian hơn để phụ giúp bà trông nom quán trọ."
"À vâng, con bé vẫn khỏe như vâm. Cảm ơn ngài đã lo lắng, và cũng cảm ơn vì khoản vay đã giúp chúng tôi sửa sang lại toàn bộ cơ ngơi này." Bà chủ vừa nói vừa lau sạch bàn, vui vẻ đáp. "Con bé hẳn lại đang ngâm trong bồn tắm trên gác nữa thôi, mong ngài thứ lỗi vì nó không thể tiếp chuyện ngài được."
"Ui dào, tôi không phiền gì đâu. Chỉ mong bà gửi lời đến con bé rằng tôi đã về và chúng tôi sẽ rất lấy làm cảm kích nếu con bé đến thăm lâu đài ít lâu."
"Tôi sẽ nhắn." Bà chủ ngâm nga. "Ngài hẳn đã mệt rồi. Tôi lấy chút gì cho ngài uống nhé?"
"Nếu bà không phiền, vậy tôi sẽ dùng như mọi khi."
Bà chủ trọ mời Herbert ít rượu, rót vào trong loại ly thủy tinh mà người ta thường dùng để thưởng thức vang đỏ, pha với một ít "hương liệu" đặc biệt chỉ dành cho gia đình cậu. Herbert khoan khoái nhâm nhi món đồ uống của mình, trong khi bà chủ bảo cô hầu gái Magda nướng thêm ít hạt dẻ. Ăn hạt dẻ nướng vào mùa đông thì tuyệt vời, và Pip sẽ không thể từ chối đồ ăn ngon đâu. Xem như đây là quà chuộc lỗi của cậu dành cho nó, vì đã nỡ để nó ở nhà suốt ba tháng với bố cậu vậy.
Herbert nán lại quán trọ thêm ít lâu, hỏi han về chuyện làm ăn và ngôi làng. Cậu gửi lời hỏi thăm đến gia đình bà chủ, và chỉ rời đi khi quán trọ đã thưa bớt khách. Bà chủ nhẹ nhàng nói khi bà đưa áo và mũ cho cậu, tiễn cậu ra đến cửa, "Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Đức Ngài nhé."
"Tôi sẽ nhắn, dẫu sao tôi phải nhắc lại rằng ông ấy đã quyết định từ bỏ những tước hiệu đó rồi." Herbert bật cười thành tiếng.
"Tôi biết, nhưng thật khó để sửa lại thói quen xưng hô với một ai đó, cậu thấy đấy, đặc biệt là sau một thời gian dài như vậy." Bà chủ giải thích. "Tôi thật không quen khi gọi cha cậu hay cậu chỉ bằng tên họ thôi. Người ta có thể đến rồi đi và quên hết, nhưng gia đình tôi đã sống ở đây ngay từ thuở đầu rồi. Chúng tôi chỉ biết đến lãnh chúa duy nhất là Bá tước von Krolock thôi." Bà nháy mắt.
"Chúng tôi cũng không lấy làm phiền gì."
"Sarah học tốt hơn tôi. Tôi hy vọng con bé không làm cậu phật ý về chuyện xưng hô. Còn bây giờ, mong cậu thứ lỗi và chúc cậu thượng lộ bình an. Tôi vẫn còn một quán trọ để mà coi sóc."
Herbert gật đầu, không quên lời cảm ơn. Cỗ xe của cậu lại lăn bánh. Đường từ đây về nhà chẳng còn bóng người hay dấu hiệu của quán xá nhà cửa, và bóng tối đã ngập tràn. Khi cánh cổng của lâu đài nơi cậu sinh sống hiện ra trước mắt, trăng cũng đã lên cao.
Lâu đài vẫn mang màu sắc cổ kính mà u ám vốn có, vẫn im lìm như thể bỏ hoang, một dấu hiệu cho thấy thằng em trai ồn ào của cậu lại vắng nhà, nhưng Herbert không lấy gì làm lạ. Lúc này, cậu muốn chạy thật nhanh vào nhà chào mọi người rồi ôm họ thật chặt. Cậu nhớ bố lắm, nhớ nhiều hơn cả trong những năm cậu đi học xa nhà. Cậu cũng nhớ người mà cậu thương mến vô cùng. Cậu còn có cả quà, Herbert tự mỉm cười tủm tỉm. Alfred sẽ lên chín tầng mây vì vui sướng, nhưng thể nào bố cũng sẽ lại nhặng xị vì mớ quần áo cậu chọn quá rườm rà hay quá lòe loẹt thôi, "Nhưng biết đâu được", Herbert nhún vai.
Gương mặt hiền lành chào đón Herbert khi cánh cửa chính mở ra, kéo theo là một tiếng thở hắt vì ngạc nhiên khi Herbert nhoài người ôm chầm lấy cổ của người đang đứng trước mặt mình. Cậu cười khúc khích như một đứa trẻ, nét mặt lấy làm rạng rỡ:
"Đoán xem ai đã về rồi đây!"
"Sao... Ôi trời ạ, anh làm em giật hết cả mình!" Chàng trai trẻ thốt lên và đẩy Herbert đi, tay đưa lên mà vuốt ve quần áo mình lại cho thẳng thớm khi cậu nhận ra kẻ vừa tấn công mình. Sắc đỏ chầm chậm tô lên gò má nhợt nhạt, đôi mắt xanh dịu lấp lánh khi cậu ngắm nhìn người kia. "Anh về sớm." Cậu nói. "Cả nhà không nghĩ..."
"Ngạc nhiên chứ?" Herbert cười rộng, làm chàng trai kia phải nín cười mà lắc đầu một cái. Herbert tiếp, "Anh biết, đáng lẽ ra tháng sau mới về, nhưng mà..." Cậu ta chậc lưỡi, nghiêng đầu nghịch ngợm. "Anh đây. Giờ thì em có để cho anh vào nhà không?"
"Không. Cút đi!" Người kia trêu chọc, nhưng vẫn mở toang cửa dẫn Herbert vào. Vì sao Herbert về sớm hơn dự kiến không quan trọng, chỉ cần cậu về thì người kia đã vui lắm rồi.
"Bố ơi, con về rồi!"
Herbert hăng hái bước vào, rũ hết băng tuyết khỏi vai, giọng cậu vang khắp đại sảnh. Bố chưa bao giờ thích cậu xa nhà, nên hẳn ông ấy sẽ mừng lắm, Herbert nghĩ.
Ấy vậy, không có ai trả lời.
"Alfred, bố đâu rồi?"
Herbert hỏi, người kia đang thắp đèn liền xoay lưng. Alfred khẽ thở dài, cậu đáp:
"Em e là hiện giờ bố đang bận lắm. Có khách đến ấy mà."
"Ui dào, tiếc thật." Herbert phụng phịu, đôi vai sụp hẳn xuống. "Khách khứa nào lại có thể quan trọng hơn con trai của bố được chứ?" Cậu ta liền ném hành lý xuống đất mà kêu.
"Nếu anh báo trước mình sẽ về sớm hôm nay thì mọi chuyện có thể đã khác." Alfred nói, hai tay chống nạnh, rồi chỉ vào cỗ máy nhỏ xíu màu đen và gỉ sét đặt dưới chân cầu thang. "Chúng ta có cái thứ được gọi là điện thoại mà."
"Nhưng nếu báo trước thì còn gì là ngạc nhiên nữa. Vả lại, cái thứ đó đâu phải lúc nào cũng hoạt động!" Herbert trả treo, nhưng thật lòng chẳng lấy làm tức giận. Cậu tiến đến gần Alfred, làm cậu chàng hơi ngập ngừng và đỏ mặt lên, ấy nhưng vẫn giữ được bình tĩnh và nhướn một chân mày, nói:
"Mọi thứ đều có cái giá của nó, chàng Tử tước thân mến ạ."
"Thật vậy sao?" Nụ cười nhe răng của Herbert có phần ngông nghênh, nhưng Alfred chẳng còn lấy làm lạ. "Thế cái giá cho việc này là gì?" Herbert dứt lời với một cái hôn chóc lên môi người kia, đôi tay luồn xuống lớp vải dày của bộ quần áo Alfred mặc mà cù lét cậu, buộc cậu phải bật cười không thôi.
"Dừng, dừng lại đi!" Alfred cười đến chảy nước mắt mà bật ra, cố gắng vùng vẫy khỏi cái ôm siết chặt của Herbert nhưng không được. "Bạn của anh đang nhìn kìa!" Cậu thở hổn hển.
Nơi khóe mắt, Herbert có thể thấy một bóng đen tròn đang nhìn chằm chằm vào mình. "Pip!" Cậu ta reo lên, cuối cùng cũng buông tha cho Alfred, và một con gấu mèo lông xám nhảy đến trước mặt Herbert mà vẫy vẫy đôi chi trước tí hon, đòi bế.
Một âm thanh kỳ lạ méo mó sớm rung lên. Là Koukol, người quản gia già, đến kiểm tra xem là ai đang phá rối giây phút yên bình hiếm có trong ngày của lão. Khuôn mặt cau có của lão sớm giãn ra khi trông thấy cậu chủ, và màn chào mừng về nhà cũng đủ ấm lòng. Koukol, như thường lệ, giúp Herbert yên vị trong phòng và lão thắp lửa lò sưởi lên, từng ánh lửa nhảy múa mỗi khi củi gỗ được ném vào trong lòng chiếc lò đá. Herbert khúc khích khi Pip cù lét cậu với bộ lông xù dày và hai đôi bàn chân nhỏ của nó, và Koukol tiến lại để gửi cậu một cái bắt tay, mũi lão phập phồng vì vui sướng với món quà là một chiếc áo bông mới, trước khi lão quay lại với mớ việc nhà.
"Mọi chuyện trong nhà thế nào lúc anh đi vắng thế?"
Herbert hỏi khi cậu đã thay vào bộ quần áo ngủ thoải mái, leo lên giường với Alfred và vỗ vỗ lên mặt nệm để mời cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Alfred nằm dài, như một con mèo cậu duỗi thẳng người rồi nhỏ nhẹ:
"Anh làm như mình là một ông già mới về nhà lần đầu tiên sau cả đời phiêu bạt vậy."
"Ai cũng bảo thế." Herbert cười. "Em có nhớ anh không?"
"Ôi chà, vắng anh thật sự cô đơn lắm." Alfred nâng mình mà tỳ lên khuỷu tay, tiếp, "Không ai nói được tiếng gấu mèo, nên em không chắc được Pip nghĩ gì, nhưng rõ ràng là nó vui lắm khi giờ anh đã về." Cậu chỉ vào con vật đang khoan khoái gặm nhấm hạt dẻ nướng. "Bố thỉnh thoảng hơi cục cằn vì mọi thứ im lặng đến kỳ lạ, và, dù em không muốn làm kẻ chỉ điểm nhưng mà... Ludwig thừa nhận anh ta nhớ những lúc được đánh nhau với anh lắm."
"Thật à?" Herbert không thể nhịn cười. "Tiếc là anh không thể nhìn thấy mặt nó bây giờ được. Còn em thì sao?"
"Em có vấn đề gì?"
"Em nhớ anh chứ?" Herbert lặp lại.
"Anh đoán xem." Alfred cong khóe môi, lần này không ngập ngừng chi nữa khi người kia rướn người đến để hôn cậu. Herbert nói khẽ:
"Kể từ khi bị biến đổi [2] thì em khác lắm đấy, có biết không?"
"Không, em vẫn là em thôi." Alfred chối. "Chỉ là có hơi nhiễm tật xấu của anh một chút."
"Bố nói với em như vậy à?"
"Còn ai vào đây nữa?"
Họ cùng bật cười thành tiếng. Herbert nằm xuống bên cạnh người kia và rúc sát vào cậu, hôn lên cổ, hít lấy mùi ấm của gỗ cũ bên lò sưởi mà cậu luôn tỏa ra. Herbert nhớ cảm giác yên bình này, nghĩ rằng sau đêm nay cậu sẽ ngủ thật sâu. Ấy nhưng cậu ta lại cất tiếng hỏi khi hình ảnh một người khác chợt hiện lên trong tâm trí:
"Có tin tức gì từ bố già không?"
Alfred cười lớn, "Bố già? Bây giờ chúng ta gọi ông ta như vậy á?"
"Tại sao không?" Herbert nháy mắt. "Ông ta cũng ở với cụ ông nhà mình đủ lâu rồi."
"Em không biết nữa. Ông ta đi Đức được một thời gian rồi."
"Không nói năng gì luôn?"
"Ông ta vẫn gửi thư từ đều đặn, thậm chí cũng có điện về. Nhưng chẳng có gì thú vị hết. Bố già chủ yếu chỉ liên lạc với... cụ ông nhà mình thôi." Alfred nghịch ngợm nói kháy. "Ông ta cho lắp hệ thống điện và điện thoại vì một người duy nhất đó mà, anh biết đấy."
Herbert thích thú trêu, "Họ đúng là sến sẩm quá sức."
"Thế còn chúng ta thì sao?"
"Chúng ta vẫn còn trẻ." Herbert đáp, với cử chỉ tay đặt lên ngực một cách cường điệu. "Và người trẻ thì được quyền sến một chút."
"Ai nói?"
"Anh."
________________________________________________
[1]: Tên quán trọ là phiên âm của từ שמש, trong tiếng Do Thái có nghĩa là ánh mặt trời. Gia đình vị chủ quán trọ là người Do Thái.
[2]: Ý nói kể từ khi Alfred biến thành ma cà rồng.