Chương 32: Ủng hộ Triều Sinh (2)

Quan Cư Nhất Phẩm

Chính đang nói chuyện câu được câu chăng với cha, liền nghe thấy Thất cô nương hét sập nhà:
- Cô nương lại tới tìm Thẩm tiểu tướng công của chúng ta đây.

- Cái mồm không nắp này.
Thẩm Mặc rủa nhỏ một câu:
- Cha, con xuống xem sao.

Nói rồi liền vội vàng đi ra cửa.

Nhìn qua một cái quả nhiên là Họa Bình đang bị Thất cô nương chặn lại ở lầu hai, miệng soen soét khen Thẩm tiểu tướng công trái tim nhân hậu, khải khái hào phóng, là phối ngấu hàng đầu. Nếu không thừa cơ hạ được, đợi mấy năm nữa y cất cánh bay cao rồi thì muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.

Họa Bình xấu hổ mặt đỏ như quả gấc chín, lúng ta lúng túng nói mấy câu kiểu như " Không có chuyện đó, đừng nghĩ lung tung", hoàn toàn không hề thấy bản lĩnh mồm mép thường ngày.

Thẩm Mặc chỉ đành lên tiếng giải cứu:
- Thất tỷ muốn dọa ân nhân của ta chạy mất sao?

- Ân nhân thì càng có lợi rồi.
Thất cô nương nhỏ giọng nói với Họa Bình, lúc này mới quay đầu lại, cười giả lả:
- Xem tiểu tướng công nói cái gì kìa, tôi chẳng qua nói với cô nương mấy câu chuyện thường ngày, không quấy rầy hai người nữa.
Nói xong liền chui vào nhà, loáng thoáng còn ném lại một câu:
- Phải nắm chặt lấy đừng buông nhé.

Họa Bình cảm thấy phải tìm cái lỗ nẻ nào đó mà chui vào cho xong, chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.

Chính đang suy nghĩ vẩn vơ, thì một âm thanh vang lên bên tai:
- Đi lên ngồi chơi nhé?

Họa Bình bối rối lắc đầu, run giọngnói:
- Đi tới kia đi.
Nói rồi chạy như bay ra khỏi cái tiểu viện xấu hổ này.

Thẩm Mặc gãi đầu, chỉ biết đi theo, tới cái tiểu đình đầy hoa leo màu tím. Y cố ý đi chậm lại, để cơ hội cho Họa Bình bình phục lại tâm tình.

~~

Đợi y đi tới đình, sắc mặt Họa Bình đã biến thành màu phấn hồng, nhưng hai mắt không dám nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, đem cái bọc y phục lần trước đưa tới trước mặt Thẩm Mặc, khẽ nói:
- Cầm lấy đi.

- Không phải cho người khác sao?
Thẩm Mặc bực bội nghĩ :" Nếu chẳng may mặc vào lại bắt ta cởi ra thì chẳng dại động vào thì hơn."

- Vốn để cho huynh mà.
Họa Bình trợn mắt nói dối không ngượng mồm:
- Lần trước thấy không vừa người cho nên mang về sửa cho huynh.

- Ha ha, thật sao?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Lý do này không tệ, ta tha cho nàng đấy."

- Cái này ...
Họa Bình nói khẽ:
- Mấy ngày này đừng vội mặc, đợi huynh tới lúc đó hãy mặc vào, mặc dù không được quý giá như của người ta, nhưng dù sao cũng được xem như là y phục mới.

Thẩm Mặc trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp, dịu dàng nói:
- Cám ơn cô nương, ta sẽ giữ gìn nó.

- Không cần khách khí.
Họa Bình cúi đầu xuống, lí nhí nói:
- Chẳng qua là chuyện vặt mà thôi.
Nói rồi lại ngẩng đầu lên, hỏi:
- Cuộc tỉ thí đó huynh có nắm chắc không?

Thẩm Mặc cười khổ :
- Tới khi đó hẵng hay, hiện giờ ngay cả đề tài còn chưa biết, chẳng thể nói là có nắm chắc hay không.

- Ừ.
Họa Bình gật đầu, do dự mãi, nói:
- Tới lúc đó muội sẽ cầu tiểu thư, tiểu thư là người thông minh nhất trên đời, không có chuyện gì có thể làm khó tiểu thư được.
Lại sợ tổn thương lòng tự tôn của y, vội giải thích:
- Muội chỉ nói nhỡ chẳng may thôi ... không phải cứu người là quan trọng sao?

Thế giới này trọng nam kinh nữ, trong mắt đại đa số mọi người đều nghĩ, nhờ nữ nhân giúp đỡ là chuyện rất mất mặt.

Nhưng trong suy nghĩ của Thẩm Mặc chẳng có thói đó, y cười ôn hòa:
- Vậy thì quá tốt rồi, tại hạ đang lo lắng vì chuyện này đây.

- Bất kể kết quả cuối cùng ra sao muội củng ủng hộ huynh.
Thấy y thoáng như vậy, Họa Bình mới yên tâm, mặt giãn ra, cười:
- Muội ra ngoài được một lúc rồi, phải trở về gấp thôi.

Thẩm Mặc gật đầu, mỉm cười nói:
- Để tại hạ tiễn cô nương.

- Đừng.
Họa Bình vội lắc đầu:
- Để người ta cười chết mất.

Thẩm Mặc cũng biết lời người đáng sợ, y là một nam nhân thì chẳng hề gì, nhưng người ta là cô nương, không chịu được những lời xì xầm.

Họa Bình mới đi được hai bước, Thẩm Mặc đột nhiên vỗ đầu nói lớn:
- Xem đầu óc của ta này, còn chưa trả tiền y phục cho nô nương.

Họa Bình người rõ ràng cứng đờ, tới khi quay đầu lại thì trên khuôn mặt nhỏ đã giăng đầy sát khí, chỉ thấy nàng hơi nheo mắt lại nói:
- Huynh! Không! Mua ! Nổi ! Đâu!
Nói xông đùng đùng nổi giận bỏ đi, không thèm nói với y thêm một câu.

Nhìn nàng mau chóng biến mắt ở góc cửa, Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ buông một tiếng thở dài:
- Nữ nhân ấy à, là thứ kỳ quái, bất kể tuổi tác.

Y mang bọc y trở về viện tử, phát hiện Thẩm Kinh đã đứng ở đó.

Vừa thấy y trở về Thẩm kinh đã xông tới, ngửi ngửi bọc y phục như một con chó. Thẩm Mặc đẩy hắn qua một bên, bực mình nói:
- Ra chỗ khác chơi.

Thẩm Kinh thì mặt đầy hưng phấn:
- Trên người ngươi có mùi phấn hoa Lê!
Nói rời quay người reo lớn:
- Thúc ơi, Triều Sinh nó có..

Thẩm Mặc vội bịt ngay lấy cái miệng của hắn, nhỏ giọng dọa:
- Muốn chết à?
Nếu để hắn rống lên cho toàn thế giới biết thì cô nương nhà người ta còn sống nổi không?

Thẩm Kinh vươn đầu lộ miệng ra, dương dương đắc ý nói:
- Không nói cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.

- Nói.
Thẩm Mặc vung tay, tức tối:
- Ngươi thật là hèn hạ.

- Cám ơn, cám ơn.
Thẩm Kinh mặt mày tươi hơn hớn nói:
- Tới khi đó ngươi mang ta theo cùng để được lộ mặt, thế nào?

- Khả năng rất lớn là sẽ mất mặt đấy.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Ta chẳng nắm chắc sẽ thắng.

- Ừ nhỉ.
Thẩm Kinh gật đầu:
- Bên ngoài đã đặt cược rồi, Hổ Đầu hội thắng một đền một, nếu ngươi thắng một đền bốn.

- Tức là sao?
Thẩm Mặc không hiểu.

- Thế mà cũng không hiểu, đúng là đần.
Thẩm Kinh tức thì hưng phấn, đối với những chuyện hắn biết mà Thẩm Mặc không biết, hắn luôn lấy làm tự hào:
- Ví như ta đặt mười đồng tiền Hổ Đầu hội thắng, cuối cùng bọn họ thắng rồi, đổ trường sẽ trả cho ta mười đồng.

- Chẳng kiếm được đồng nào à?
Thẩm Mặc trừng mắt:
- Cá cược thế còn hứng thú quái gì?

- Nói thừa.
Thẩm Kinh cũng trừng mắt:
- Rõ ràng Hồ Đầu hội thắng, đổ trưởng dại gì mà làm để mất tiền.
Rồi cười hăng hắc:
- Có điều, vì biểu thị ủng hộ, ta đã bỏ ra hai mươi đồng đặt ngươi thắng, đủ tình nghĩa chưa?

Thẩm Mặc bực mình:
- Ngươi tìm ta làm cái gì? Không có việc gì thì đi đi, nhìn thấy ngươi là lại tức.

Thẩm Kinh giờ mời nhớ ra chuyện chính, vỗ gáy nói:
- Cha ta tìm ngươi, có cả thúc thúc nữa.

- Có chuyện gì thế?
Thẩm Kinh hỏi.

- Đi thì biết ngay, đi mau đi.
Thẩm Kinh kéo ống tay áo của y chạy ra ngoài, miệng nói lớn:
- Hẳn không phải chuyện xấu.

Thẩm Mặc vùng khỏi tay hắn, thở dài:
- Thì cũng phải để ta cất đồ đi đã chứ.

- Trong bọc đó là cái gì?
Thẩm Kinh lại có hứng:
- Tín vật định tình à?

- Nếu ngươi còn om sòm ta không đưa ngươi đi nữa.
Thẩm Mặc uy hiếp.

- Ta im ngay đây.

Nhấn Mở Bình Luận