Quan Cư Nhất Phẩm
Lời vừa phát ra, toàn trường thi cả kinh, mọi người ào ào ngẩng đầu lên, cho dù cắt đứt dòng suy nghĩ cũng muốn chiêm ngưỡng người đứng đầu thi thuyện lần này.
Ngay cả Thẩm Mặc cũng cả kinh, thầm nghĩ :" Ông làm thế mà không sợ đốc học đại nhân à?"
Lý huyện lệnh biết suy nghĩ của y, nghiêm mặt nói:
- Văn chương của ngươi bất kể nhìn từ phương diện nào đều chắc chắn hơn Ngu Thần một bậc, bản quan phán ngươi đứng đầu là cây ngay không sợ chết đứng.
Huyện lệnh mặc dù phẩm cấp thấp hơn đề học, nhưng một người chấp chính một phương, một người là đốc học, không có quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp, ông ta dứt khoát muốn điểm danh ai đứng đầu, đề học đại nhân cũng không thể làm gì.
Thẩm Mặc cứ im lặng gật đầu, người thì không nhúc nhích gì, làm thư lại lễ phòng bên cạnh nóng lên, nói:
- Còn không mau tạ ơn đại nhân.
Thẩm Mặc lúc này mới khẽ nói:
- Học sinh tạ ơn đại nhân.
Nói rồi muốn dùng đại lễ quỳ lạy.
Nhưng nghe Lý huyện lệnh vuốt râu cười:
- Theo thông lệ, người đứng đầu thi huyện sẽ thành sinh viên, cho nên ngươi không cần phải quỳ, vái là được.
Thẩm Mặc thuận theo khom người xuống, đợi y đứng thẳng dậy, Lý huyện lệnh cười nói:
- Trước tiên lui xuống đi, mấy ngày này nghỉ ngơi ở nhà, đợi cuộc thi thư tư hãy tới.
Vì thi huyện tổ chức không nghiêm ngặt, cho nên sau ba cuộc thi thêm một cuộc thi thứ tư, do huyện lệnh đại nhân kiểm tra học sinh đã trúng ngay trước mặt, mục đích chủ yếu không phải là xếp hạng, mà là xem xem có thật giả lẫn lộn trong đó không. Nếu không khảo thí cấp trên bị lôi ra thì huyện mất mặt.
- Học sinh tuân lệnh.
Thẩm Mặc thi lễ lần nữa, rồi lại hành lễ với Cẩu thư lại bên cạnh, lùi này mời lui về chỗ chờ mở cửa.
Đợi y đi xa, Cẩu thư lại khẽ hỏi:
- Đại nhân không phải có kế hoạch cấp thể diện cho đề học đại nhân sao? Chẳng lẽ hai người họ chênh lệnh nhau lớn như vậy?
Lý huyện lệnh lắc đầu, đem bài thi của Thẩm Mặc và Lý huyện lệnh bày ra trên bàn, cùng xem nói:
- Kỳ thực luận văn tài và thiên phú mà nói, hai người không có chênh lệch lớn, nhưng từ hai bài thi này và biểu hiện của hai người mà xét, ta rõ ràng nhìn thấy một kẻ không biết thế sự, chỉ biết kinh thư, là một thanh niên thiên tài có tài hoa phóng khoáng; một là người có tài hoa hơn người tương tự, nhưng lại giữ nghiêm bản thân, không kiêu ngạo không nóng nảy, là bậc có tài rường cột đã gần như thành thục rồi.
- Kẻ trước hiện giờ cần nhất là một gáo nước lạnh.
Nói tới đó tỏ ra thản nhiên:
- Nếu như ta vì lấy lòng đề học đại nhân thì chính là hủy Ngu Thần.
- Vậy Thẩm Mặc thì sao?
Cẩu kinh thừa hỏi tới.
- Y đã tới kỳ thu hoạch rồi, tất cả đều do y đáng được hưởng.
Lý huyện lệnh cười khà khà:
- Cho dù ta không có y đỗ đầu, tương lai cũng đề danh bảng vảng, bay vọt lên trời ... Ta chỉ thuận thế tặng ân tình mà thôi.
Lại lắc đầu nói:
- Cho nên ta làm như thế được hưởng lợi nhiều nhất không phải là y, mà là Ngu Thần.
- Đại nhân vì sao đánh giá Thẩm Chuyết Ngôn cao như thế?
Cẩu kinh thừa cả kinh.
- Vì y luôn luôn nhìn về phía trước, nhưng chân lại bước kiên định.
Lý huyện lệnh không khỏi cảm khái:
- Hiện nay người đời quá vội, người có thể làm được điểm này cực ít, thiên tài như thế càng là sừng lân lông phượng.
....
Đợi tới giờ Dậu, Thẩm Mặc liền thu dọn đồ ra ngoài, vừa mới rời huyện học, Thẩm Kinh đã đuổi tới, tặc lưỡi nói:
- Ngươi lợi hại thật đấy, có thể làm huyện tôn đại nhân nói ra loại lời đó.
- Lời nào?
- Lẽ trời khó dung.
Thẩm Kinh học theo bộ dạng của Lý huyện lệnh, hai mắt trợn lên cho tròn xoe nói.
Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, nói lảng đi:
- Ngươi thi thế nào.
- Tàm tạm, phát huy được tình độ.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
- Nửa câu sau khó quá ta không làm được, ít nhất nửa câu đầu đáp không tệ.
- Ồ, ngươi phá đề ra sao?
Thẩm Mặc hứng thú hỏi.
- Ta nhớ không kỹ lắm... Đọc cho ngươi nghe nhé.
Thẩm Kinh gãi đầu suy nghĩ một lúc, vỗ tay nói:
- Phu, nhân giả bất như điểu giả, tại hồ mao chi đa quả. Nhân vô mao, điểu hữu mao, cố bất như dã. Nhược nhân chi mao thắng vu điểu, tắc khả phi vu cửu thiên chi thượng, vị chi vi... Điểu nhân dã.
Nói xong cười ha hả:
- Thế nào?
*** Khổng phu tử nói: Người không bằng chim, là tại vì ít lông hơn, người không lông, chim có lông, nên không bằng. Nếu lông người nhiều hơn lông chim, thì có thể bay lên trời, thế gọi là .... Người chim đó.
Vãi lĩnh hồn.
Thẩm Mặc lau mồ hôi, vỗ vai Thẩm Kinh:
- Huynh đệ, chúng ta cứ nộp tiền làm giám sinh thôi.
Thẩm Kinh thát vọng nói:
- Ta vốn còn có chút hi vọng, ngươi nói như thế, làm nản chí rồi.
- Không cẩn phải nản chí.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Đây gọi là người quân tử cũng có điều không nên làm.
Chính lúc đang nói chuyện, liền nghe thấy bên cạnh có khảo sinh than vắn thở dài, không ít người nói đề ra quá khó, thi hỏng rồi, làm Thẩm Kinh thấy nhẹ nhõm:
- Té ra là đề thi khó quá, ta cũng đâu phải là quá tệ phải không?
Nói xông liền trở lại vui vẻ, làm om lên bắt Thẩm Mặc phải chúc mừng đỗ đầu, đồng thời an ủi trái tim nhỏ bị tổn thương của hắn.
Hắn đã nói tới thế rồi, Thẩm Mặc chỉ đành đồng ý, hơn nữa ban ngày chỉ ăn chút điểm tâm sớm đã đói sôi bụng rồi.
Hai người liền nhờ đồng môn báo tin về nhà, rồi tìm một quán cơm không tệ gần đó ăn no một trận.
Ăn uống xong ai về nhà nấy, hai người chia tay ở hiệu cơm.
Bấy giờ đã là lúc lên đèn, trên đường yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, dưới bầu trời đầy ánh trăng và muôn sao lấp lánh, y phục Thẩm Mặc như được dát thêm một lớp bạc mỏng, mọi thứ trước mắt đều thật đáng yêu, tựa hồ ngay cả phiến đá dưới chân cũng đầy tình thơ ý họa.
Vất vả dùi mài kinh thư bên song cửa, cuối cùng kết được trái quả đầu tiên. Hiện giờ bên cạnh không còn ai, Thẩm Mặc mà vẫn trầm ổn được, thì đúng là làm bộ làm tịch rồi.
Khóe miệng của y mang nụ cười, hai tay luân phiên xách giỏ, bước chân nhún nhảy, miệng còn khẽ ngâm nga, cứ vậy vừa đi vừa hát, bất tri bất giác đã về tới chỗ ở hiện thời trên đường Bảo Hữu Kiều.
Cửa hàng sớm đã nghĩ, Thẩm Mặc vòng qua cửa sau, chuẩn bị về nhà ngủ.
Đi tới trước cửa y vẫn còn ngâm nga hát, chính đang hát tới đoạn không thể thành hiện thực, liền nghe thấy đằng sau có giọng nữ run run thảm thiết gọi:
- Thẩm công tử.
Thẩm Mặc đang chìm trong vui sướng, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, vẫn cứ hát:
- Ngay trong chớp mắt quay đầu lại, thấy khuôn mặt em...
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng sắc mặt trắng bệnh, cầm cái đèn lồng, lặng lặng đứng trong ngõ tối âm u.
- Á, ma...
Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng vị đồng sinh mới đỗ đầu thi huyện.
Ai ngờ y hét như thế, ma nữ kia cũng hoảng sợ vứt đèn lồng đi, ôm đầu thét lên, âm điệu còn cao hơn của Thẩm Mặc.
Ngõ nhỏ yên tĩnh bị hai tiếng thét làm kinh động, tức thì chó sửa nhặc lên, hàng xóm cầm gậy gộc ùn ùn kéo nhau ra cửa, xem xem đã xảy ra chuyện gì.
+++
Gian phu dâm phụ, phen này chết cả đôi rồi
Mấy chương hôm nay làm mọi người hài lòng chứ?