Chương 109: Thuận chi tâm ẩn

Quan Cư Nhất Phẩm

- Thế này sao mà đủ?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Xin đưa lên một bữa cơm ngon.

Từ Vị cuối cùng gặp phải người mặt dầy hơn mình thật rồi, biết rằng bữa cơm này không thoát được, chỉ đành mang một đĩa rau dại lên, nói:
- Vô giai hào chích bị sơn thượng tề thái, nhất thái nhị đản tam ngư tứ nhục, duy kỳ tối vi dưỡng nhân!
Ý tứ là ta cũng chẳng có gì ngon, chỉ có thứ đan xen giữa cỏ và rau này thôi, ngươi không ngại nhạt thì ta sẽ điều chỉnh cho ngươi.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Lao thịnh tình khả phanh viện nội hắc cẩu, nhất hắc nhị hoàng tam hoa tứ bạch, sổ tha đính tiêm tư bổ!

*** Không có món ngon chỉ có rau dại trên núi, nhất rau nhì trứng ba cá bốn thịt, chỉ nó nuôi người hàng đầu.

Làm phiền thịnh tình nhưng có chó đen trong vườn, một đen hai vàng ba hoa bốn trắng, tính nó bổ người số một.

Thấy Thẩm Mặc muốn ăn con chó của mình, Từ Vị lắc đầu cười khổ:
- Sau khi vong thê đi rồi, chỉ có Đại Hắc làm bạn với ta, không thể mang ra chiêu đãi được.

Thẩm Mặc thông cảm, cười nói:
- Lão huynh cũng đối của ta một câu, đối được thì ta không ăn.

Từ Vị bị khơi lên ngạo khí, cười ha hả:
- Không phải là ta khoác lác, nhưng người làm đối khó được ta thì không có đâu.

- Cũng chưa chắc.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Nghe thượng liên của tại hạ đây: Nhãn tiền vô lộ tưởng hồi đầu.

- Có gì mà khó.
Từ Vị vọt miệng nói:
- Thân hậu hữu du vong súc thủ.

*** Trước mặt hết đường muốn quay đầu.
Sau lưng có dư quên rụt tay.

Thẩm Mặc tức thì cười phá lên:
- Nếu như đã quên rụt tay thì mang thịt kho tàu sau lưng ra đây đi.

Từ Vị mới biết là mắc lừa rồi, nhưng mà không giận chút nào, vỗ bàn cười lớn một hồi nói:
- Thống khoái, thật thống khoái, lâu lắm rồi không được thoải mái như thế.
Rồi cao hứng xoay người lấy thịt kho trong nồi ra, mời Thẩm Mặc ăn cùng.

Lần này hắn không nhỏ nhen nữa, mò dưới gần giường lấy một vò rượu ra, lấy sau cửa một khúc ruột, lại trên nóc tủ ra một gói gà xấy khô, lại tìm trong góc tường ra mấy món nhắm rượu đậu phụng, lạc rang. Cứ như làm ảo thuật xếp đầy một mâm.

Nhìn thấy cảnh này, mồm Thẩm Mặc cứ há hốc ra, y thầm nghĩ :" Cái kiểu người gì thế này? Ta đã bảo cất thịt kho thôi đâu cần lâu thế, té ra hắn đem tất cả những thứ ăn được giấu đi."

Thấy y ngây ra như gà gỗ, Từ Vị vừa rót rượu cho y, vừa cười thản nhiên:
- Con người ta có cái tính lạ, nhìn ai vừa mắt thì thế nào cũng được, còn nhìn ngứa mắt thì một giọt rượu cũng chẳng cho.

Thẩm Mặc cười:
- Xem ra tại hạ có vinh hạnh lọt vào mắt lão huynh rồi.

Từ Vị đặt chén rượu trước mặt y, mình cầm một cái chạm vào chén của Thẩm Mặc nói:
- Ha ha ha, thú vị lắm, thói đời hiện nay người ta thật nhạt nhẽo, ta chỉ thích uống rượu với người thú vị.

Thẩm Mặc ngửa cổ uống cạn, lau mép nói:
- Biết không, lão huynh là người đầu tiên nói ta thú vị, người khác đều nói ta rất chán chết.

Từ Vị nhếch mép, lắc đầu:
- Ánh mắt bọn chúng chẳng ra gì, nhìn không thấu sự rối loạn sâu trong nội tâm của ngươi.
Nói rồi lại rót đầy cho Thẩm Mặc:
- Kỳ thực hai ta không phải là lần đầu gặp mặt đâu, năm đó ta còn được hưởng sái của lão đệ, thắng được một khoản tiền lớn đấy.
Hắn đắc ý cười không ngớt.

Thẩm Mặc vỡ lẽ:
- Thì ra người đặt cược bên Sơn Âm kia là lão huynh.

Từ Vị gật đầu cười:
- Năm đó ta đã thấy lão đệ là người thú vị rồi.

- Vậy vì sao còn muốn làm khó ta?
Thẩm Mặc tròn mắt.

- Bởi vì hai năm không gặp, ta sợ lão đệ giống như vị đường tỷ phủ kia của ta, cũng chán chết giống như vậy.
Từ Vị cười khà khà:
- Huynh ấy là người duy nhất chán chết lại có thể uống rượu với ta.

- Đường tỷ phu của lão huynh là?
Thẩm Mặc có chút ngạc nhiên hỏi.

- Thẩm Thanh Hà ấy!
Từ Vị cũng ngạc nhiên:
- Sư mẫu của ngươi là đường tỷ của ta, chẳng lẽ ngươi không biết à?

Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu cười khổ:
- Nước lũ đổ vào miếu Long Vương, tốn công nửa ngày trời té ra là người nhà.

Từ Vị cười khà khà:
- Nghiêm khắc mà nói ta là trưởng bối của ngươi đó.

- Chớ mơ chiếm lợi.
Thẩm Mặc trừng mắt lên:
- Quan hệ mắc xào mò không tới, gọi một tiếng đại ca đã là khá lắm rồi.

- Thế cũng được.
Từ Vị lại chạm chén với y, nói:
- Nếu như gọi ta là đại ca, vậy ta phải hỏi rồi. Lão đệ, ngươi tới làm gì thế.

- Khoái tuyết thì tình thiếp.
Thẩm Mặc khẽ nói.

Từ Vị à một tiếng, cúi đầu suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu lên:
- Hôm qua sau khi về nhà càng nghĩ càng thấy việc này không ổn, hình như ca ca bị người ta chơi một vố rồi.

Thẩm Mặc không xen lời vào, nghe hắn kể lại:
- Chuyện phải nói từ năm ngoái, mấy tháng trước, Hồ lão bản của Sơn Âm phái người tới, nói với ca ca là có được một món bảo bối, nhờ ca ca tới giám định. Nhất thời ngứa ngáy, ta liền tới xem, trong mật thất nhìn thấy tấm Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp ấy, khi đó có mấy người trong nghề có mặt, đều khen không ngớt, nói là đồ thật trăm phần trăm.
Hắn nhìn Thẩm Mặc có chút xấu hổ:
- Ta có một cái tật xấu là không chịu nổi đám tiểu nhân đắc trí, vừa nhìn thấy Hồ lão bản dương dương đắc ý, liền nhịn không được bới lỗi của tấm thiếp kia.

- Sơn Âm Trương Hầu.
Thẩm Mặc khẽ nói.

- Đúng thế, khi ấy ca ca có chút xốc nổi, liền đem nghi vấn trước kia phát hiện được nói ra.
Từ Vị ấm ức nói:
- Còn nói chữ của Vương Hữu Quân đều bị mấy vị hoàng đế đương triều mang theo vào quan tài rồi, hiện giờ truyền trên đời toàn là đồ giả! Khi ấy ta làm Hồ tài chủ mất hết mặt mũi, mọi người đều không vui tan cuộc.

- Sau đó vài ngày trước hắn ta lại tìm đại ca?
Thẩm Mặc hỏi:

- Lão đệ nói đúng rồi.
Từ Vị gật đầu:
- Hắn đúng là tìm ca ca, nói Nghĩa Hợp Nguyên của Hội Kê có một bản Khoái Tuyết Thì Tình Thiếp thật, bảo ta thu hồi lời khi xưa. Ta tất nhiên không tin, liền đi tìm Ân tài chủ, bảo ông ta dẫn đi xem tấm thiếp kia, vừa nhìn qua lại là hai mươi tám chữ kia, lại đem những lời kia nói với Ân tài chủ một lượt.

- Khi ấy ta không nghĩ nhiều.
Từ Vị hết sức ảo não:
- Nhưng ngày hôm sau nghe nói Nghĩa Hợp Nguyên nghỉ kinh doanh, liền biết tám phần là bị đám Hồ tài chủ lợi dụng rồi.

- Không phải tám phần mà là mười phần.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đệ tới tìm lão ca, một là để xem đại tài tử vang danh xa gần trông ra sao; hai là cầu lão ca giúp Nghĩa Hợp Nguyên và bốn vị triêu phụng kia; ba là nhắc lão ca đừng để kẻ xấu lợi dụng. .. Có điều hiện giờ xem ra, điều này xem như dư thừa rồi.

- Nhìn thấy trông ra sao rồi chứ?
Từ Vị chỉ vào mặt mình:
- Mày mặt suy kém.

- Đó gọi là tang thương.
Thẩm Mặc cười:
- Sức hút của nam nhân chính nằm ở đó.

Nghe y mở miệng nói càn, Từ Vị không nhịn được cười lớn:
- Vì câu này của lão đệ đấy, nói đi, muốn ca ca làm gì nào? Có thể làm được ca ca sẽ nghe đệ.

- Rất đơn giản.
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Rất đơn giản, nói với ông ấy kỳ thực là lão ca nói đùa với ông ấy thôi, tấm thiếp đó, thật giả ra sao lão ca cũng phông phán đoán được.
Nói xong, đem những lý lẽ méo mó của y nói cho Từ Vị nghe.

Từ Vị nghe mà không ngừng gật đầu:
- Luận tới công phu bịa chuyện nói bừa, ca ca không bằng lão đệ.

Thẩm Mặc vừa muốn khiêm tốn vài câu, thì nghe thấy đại môn bị người ta đẩy ra, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe một giọng sang sảng vang lên:
- Là thần tiên nơi nào có thể làm Từ Văn Thanh cam bái hạ phong?

Thẩm Mặc ngây ra tại chỗ, nhưng lại nghe Từ Vị vui mừng reo lên:
- Nghĩa Tu ca phải không?

Nhất Hưu ca? Thẩm Mặc cả kinh quay đầu lại.

*** Nhất Hưu - Ikkyū - Nhân vật truyện tranh trong truyện Nhất Hưu thông minh, chú Thẩm Mặc hay nghe lãng tai lắm.

Nhấn Mở Bình Luận