Quan Cư Nhất Phẩm
- Tại hạ muốn lên trên ngắm phong cảnh.
Thẩm Mặc giật nảy mình, cười khổ nói:
- Không tro lên thì thôi vậy.
Khi không thể trêu vào thì y luôn né tránh.
Nhưng khi y chuẩn bị xuống thì hai trên bảo tiêu kia lại nhường đường, trầm giọng nói:
- Mời thẩm công tử lên thẳng tầng trên cùng.
Thẩm Mặc bất giác sờ mặt mình, thầm nghĩ :" Cái khuôn mặt này đúng là giấy thông thành siêu cấp." Người ta đã nói như thế rồi, y không lên cũng ngại, liền cười với hai đại hán lực lưỡng đó, coi như chuyện vừa rồi chỉ là chuyện vặt vãnh.
Y từ thang gác đi thẳng lên tầng đỉnh, không nhìn vào khi đi qua lầu ba. Người ta đã nhấn mạnh y trực tiếp lên tầng trên cùng rồi, bản thân không tiện lập lò nhìn nữa. Kỳ thực y đã đoán ra là thần thánh phương nào rồi.
Vừa mới thò đầu ra, liền nhìn thấy bầu trời đầy sao, Thẩm Mặc không kìm được chửi khẽ:
- Đánh bài thật là phí thời gian.
Mặc dù đã vào tháng sáu, nhưng đem vẫn lạnh như nước, gió hiu hiu thổi qua ruộng nước vô tận ở hai bên, mang tới mùi hương gạo say lòng người, làm y tức thì cảm thấy toàn thân khoan khoái. Côn trùng râm ran ca vang, tiếng mái chèo khua nước, đất trời không còn một âm thanh nào khác nữa.
Những bực bội buồn chán biến mất, trong lòng chỉ còn lại một mản yên lặng, y chậm rãi đi tới bên mép sàn, dựa vào lan can hít thật sâu không khí trong lành, muốn hát lớn khúc ca đêm hè, nhưng lại muốn nỡ đánh thức những điền viên đang ngủ say.
Bất tri bất giác, y phảng phất như tiến vào một loại cảnh giới vong ngã, khi nhắm mắt lại, tất cả đều biến mất, khi mở mắt ra thì lại rõ ràng vẫn còn ở nơi đó. Y đột nhiên có lĩnh lĩnh ngộ, bất giác khẽ ngâm:
Nhĩ vị lai khán thử hoa thì, thử hoa dữ nhữ tâm đồng quy vu tịch. Nhĩ lai khán thử hoa thì, tắc thử hoa nhan sắc nhất thì minh bạch khởi lai, liền tri thử hoa bất tại nhĩ tâm ngoại.
Trong cảnh bốn bề yên tĩnh, có một thiếu niên tựa hồ sắp thành thánh.
Thế nhưng thánh nhân đâu phải hoa màu trong đất, trồng một cái là có cả đống? Thế thì quá mất giá rồi.
Đúng lúc y sắp đuổi kịp bước chân của tổ sư gia, lập địa thành thành thì đột nhiên ở ruộng nước đằng xa có tiếng phành phạch, đánh thức y từ trong trạng thái thần đạo quay trở về.
Thẩm Mặc bị tiếng động làm cho tim đập loạn xạ, nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thì ra là là một đám vịt trời dừng chân trong ruộng bị kinh động bay lên. Y không khỏi mắng thầm một tiếng, nói :
- Lũ chim chết tiệt, đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, chạy ra dọa chết người...
Nói được một nửa y đột nhiên ngừng lai, nhìn vào ruộng nước có vịt trời bay lên kia, dường như có một con rắn cực lớn, đang trườn về phía con mồi.
Thẩm Mặc lông tóc dựng đứng hết cả lên, một câu trong binh pháp đã đọc thuộc lòng hiện ra: Chim đêm bay lên, tất có phục binh! Tiếng động càng ngày càng lớn. Trong lúc Thẩm Mặc dụi mắt, liền có vô số bóng đen từ trong ruộng nước xông ra, bổ nhào về phía con mồi. Mục tiêu của bọn chúng chính là chiếc thuyền mình đang có mặt.
Thẩm Mặc vội chạy tới cầu thang, vừa muốn lên tiếng cảnh báo, nhưng lại nghe thấy bên trong truyền tới tiếng thét kinh hãi. Tiếp đó là phụt một tiếng mũi nhọn vào da thịt, rồi tiếng gào thét thảm thiết, làm người trên thuyền đều từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ý thức được ác đồ nội ứng ngoại hợp, Thẩm Mặc ngược lại trở nên bình tĩnh, mặc dù lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng ít nhất đầu óc tỉnh táo. Y biết rằng lúc này ngàn vạn lần không thể đi xuống thang, chỉ có lặng lẽ nhảy xuống nước, có lẽ cơ hội sống còn nhiều hơn.
Lặng lẽ mò tới bên mép sàn phía trái, n hưng thấy bên bã đã có mười mấy tân nam tử mặc đủ thể loại y phục, tay cầm đao thương cung tiễn. Có kẻ mặc giáp da, có kẻ mặc áo cộc, có cả mấy tên người thấp lùn, mặc áo khoác không cổ, ống quần rộng, lưỡi đao cắm trêm mặt đất cũng hẹp dài, khác với người bên cạnh..
" Giặc Oa..." Tim Thẩm Mặc như muốn nổ tung, y mặc dù biết sống ở cái thời đại này thì khó tranh khỏi va chạm với đám súc sinh đó, nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, làm y luống cuống chân tay.
Thẩm Mặc vô cùng căm hận đôi tay của mình, ngoại trừ viết chữ mài mực thì chẳng biết gì cả, cho dù thường ngày học mấy công phu quyền cước thô thiển cũng không tới mức khi gặp phải giặc Oa một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Chính lúc y đang chuẩn bị xấu hổ nhảy sông bỏ trốn thì nghe thấy phía dưới cách một lớp ván, truyền tới tiếng thét hoảng sợ của nữ tử:
- Tiểu thư chạy mau..
Tiếp đó là những tiếng đổ vỡ ở bên trong truyền tới.
"Họa Bình!" Thẩm Mặc rùng mình ớn lạnh, véo lên đùi mình một cái thật mình, cảm giác đau đơn tức thì xua đi sự sợ hãi. Y thừa nhận mình cực kỳ sợ hãi, nhưng quyết không thể vờ như không nghe thấy, cho dù hai tay trói gà không chặt, Thẩm Chuyết Ngôn y vẫn đường đường một đấng nam nhi.
Nên chẳng kịp suy nghĩ nhiều, tấm thân mỏng manh không chút chậm chui xuống, người lập tức lơ lửng ở không trung. Còn may là hai tay y nắm chặt xà ngang, quá nửa người đã tro ở ngoài cánh cửa sổ đóng chặt kia.
Thẩm Mặc chổng mông lên, lấy sức bình sinh kéo người ra đằng sau, tiếp đó hai chân chụm lại, xô mạnh vào cửa sổ.
Chỉ thấy tấm thân của y bị ném vù vào như một cái bao tải, làm cửa sổ bị vỡ một mảng lớn, tiếp ngay đó là xô vào lưng một vị lão huynh đứng xoay lưng lại với cửa sổ.
Y chẳng chút khách khí đánh ngã kẻ đó lăn ra đất.
Thẩm Mặc chỉ thấy trời đất chao đảo, sau đó là rầm một tiếng, ngã lăn quay ra mặt đất, làm y đau tới co giật. May mà mặt đất rất mềm, giám bớt đại bộ phận lực rơi, cho nên y mới không ngất đi.
Mặc dù toàn thân như bị trâu dầy, chẳng muốn động đậy chút nào, nhưng y không quên thân đang ở trong hiểm cảnh, cố gượng bò dạy, mới phát hiện một tên nam tử y phục tả tơi bị mình đập ngã xuống đất, làm đệm cho y.
Vừa nhìn thấy máu tươi từ trong mũi kẻ đó chảy ra, Thẩm Mặc liền cảm thấy tay chân mềm nhũn, một chút sức lực vừa mới khôi phục được lại biết mất không thấy đâu nữa :" *** chứng sợ máu."
- Thẩm... Thẩm công tử phải không?
Một tiếng hô khẽ như con chim nhỏ bị kinh hãi vang lên bên cạnh y:
- Có phải công tử không?
Thẩm Mặc cố hết sức quay đầu sang, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt tái nhạt, làm người ta hết sức đau lòng, đang vừa mừng vựa sợ nhìn mình. Y liền khàn khàn nói:
- Đỡ tại hạ một chút.
Nữ tử yếu duối mặt một bộ váy trắng muôt, nghe thế vội vàng tiến tới, duỗi bàn tay nhỏ trắng vươn ra muốn đỡ y dậy, nhưng khi cách người y còn một tấc thì lại rụt về. Chỉ thấy nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt căng thẳng, dường như đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.
Nghe thấy tiếng khóc cha kêu mẹ phía dưới, hiển nhiên giặc Oa có thể xông lên bất kỳ lúc nào, Thẩm Mặc vừa cuống vừa tức, quát khẽ:
- Cô điếc đấy à?
Cô gái đó bị y quát cho giật nảy mình, không đấu tranh nữa, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy y. Nhưng Thẩm Mặc mặc dù có năm mươi một kilogam, có điều so với một cô gái yếu đuổi mà nói, thì chẳng khác gì một con voi lớn.
Đỡ một lúc không được, cô gái đó chỉ đành luồn hay tay xuống dưới nách y, hay tay ôm chặt lấy ngực y, nửa như ôm nhấc y dậy. Kỳ thực nếu như đối phương không phải là Thẩm Mặc, nàng quyết không làm như thế, mặc dù chưa từng cùng y gặp mặt lần nào, nhưng từng việc từng việc liên quan tới y, nàng lại biết rất rõ, bất tri bất giác đã xem y khác với nam tử khác trên thế gian rồi.
Dựa vào sự trợ giúp đó, Thẩm Mặc cuối cùng cũng đứng lên được. Vừa đứng lên, sức lực liền quay về thân thể, y không nhìn cô gái mặt thẹn đỏ bừng sau lưng, nhào thẳng tới một cỗ thi thể nữ ở cửa, run run lật qua, thì ra là một nữ tử chưa từng quen biết, bị trúng đao vào bụng, đã đứt hơi rồi.
Thẩm Mặc lại cảm thấy váng vất, may mà y có chuẩn bị sẵn, dựa lưng vào tường đứng vững, khàn giọng nói:
- Bất kể cô là ai, chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này.
Nữ tử kia gật đầu, liền đi tới đỡ lấy y, nàng tưởng rằng chân bị bị thương, Thẩm Mặc cùi đầu xuống, nói sát bên vành tai ấm mềm của cô nương đó, nói nhỏ:
- Không thể đi ra từ cửa nữa, bên trong bị khống chế cả rồi.
Dưới lầu tiếng cười hô hố và tiếng kêu khóc chưa ngừng lại một chút nào, nhưng tới giờ vẫn chưa có kẻ nào lên, điều này nói rõ kẻ vừa bị y đè chết, hẳn là tên thủ lĩnh giặc Oa ở trên cái thuyền này, tên quỷ xui xẻo đó định ăn một mình, kết quả chết mà không ai biết.
Nhưng giặc Oa có thể lên bất kỳ lúc nào, Thẩm Mặc bảo cô gái kia đỡ mình đi tới bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa ra, liền thấy dòng sông đen ngòm. Thẩm Mặc thấy lòng nhẹ nhõm, nói:
- Chúng ta từ đây xuống, chỉ cần có thể trốn vào lau sậy bọn quỷ tử sẽ không phát hiện ra chúng ta.
Y vẫn có thói quen gọi là quỷ tử.
Cô gái kia gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy tới tủ ở góc tường, lục lọi một hồi, ôm ra một cái hộp gỗ lim tinh xảo.
" Đúng là bỏ mạng không bỏ tiền tài." Thẩm Mặc không khỏi khẽ thở dài, vừa thấy hành động này, y xác định ngay được thân phận của đối phương.
Cô gái đó ôm hộp gỗ chạy tới bên cạnh Thẩm Mặc, rút rẻ nhìn y, người bất an co lại, dường như cực kỳ không quen ở gần một nam tử như vậy...
Thẩm Mặc hỏi nhỏ:
- Biết bơi không?
Cô gái kia lắc đầu, đáp nhỏ như muỗi kêu:
- Không biết.
- Người vùng sông nước lại không biết bơi!
Thẩm Mặc mắng khẽ một câu, liền cởi đai lưng của mình ra.
Cô gái kia đang thầm làu bàu :"Có cô nương con nhà đứng đắn nào biết bơi cơ chứ?" Liền thấy Thẩm Mặc cởi đai lưng, vội vàng quanh đầu đi.
- Đứng ở trước mặt ta.
Thẩm Mặc thấp giọng hạ lệnh:
- Còn lề mề ta mặc xác cô.
Co gái vội vàng đứng trước mặt y, rụt cổ cúi đầu xuống không dám nhìn y.
- Quay người đi.
Cô gái lịa nghe lời xoay người lại, đột nhiên cảm thấy có cái gì luồn qua hông, còn chưa kịp cúi xuống nhìn, thân thể đã bị giật mạnh về phía sau, va vào lòng nam tử sau lưng, ngửi mùi nam nhân nhàn nhạt, nàng tức thì ngây dại...
Buộc chặt mình và cô gái lại với nhau, Thẩm Mặc đẩy cửa ra, tung mình lao xuống ...