Quan Cư Nhất Phẩm
Đêm hè ngắn, trời đã tờ mờ sáng, ánh bình mình ở nơi này lặng lẽ chiếu xuống.
- Đi đi.
Thẩm Mặc nhẹ giọng nói:
- Nhờ cô đó.
Ân tiểu thư cúi gằm mặt, hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi thì sao?
- Ta phải đuổi theo Trường Tử:
- Một mình hắn làm không được, ta phải phối hợp với hắn.
Ân tiểu thư rất muốn ngăn cản y, nhưng không thể nói ra khỏi miệng, sau khi đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi, đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên quyết:
- Ngươi cầm lấy cái hộp này.
Rồi đem cái hộp gỗ lim nàng vẫn coi như tính mạng dùng hai tay đưa tới trước mặt y.
Thẩm Mặc chối từ:
- Nơi này cách xa thành trấn, ta nghĩ không cần phải dùng tới tiền.
Ân tiểu thư thiếu chút nữa làm rơi cái hộp xuống đất, dùng sức đặt cái hộp lên tay y, trong giọng nói có chút hờn dỗi:
- Mở ra xem rồi hãy nói.
Thẩm Mặc hồ nghi ấn nút lò xo, cái hộp giá trị không nhỏ kia liền bật mở, vừa thấy thứ bên trong, y không kìm được thốt lên:
- Hỏa thương?
Chỉ thấy trong chiếc hộp chống nước cực tốt đó, có hai khẩu súng ngắn dài chừng một xích nằm yên tĩnh. Không giống với điểu súng cao bằng một người mà quân đội Đại Minh trang bị, hai khẩu súng này hoàn toàn có thể cầm trong tay để bắt. Nói cách khác chính là súng lục. Hơn nữa khẩu súng này được làm cực kỳ tỉ mỉ, nòng súng soáng loáng, xung quanh còn dát vàng, trạm trổ, mang theo kiểu cách Tây Dương đặc sệt.
Ân tiểu thư lấy ra một khẩu súng, lại lấy từ trong một cái bình đen ra một chút bột màu đồng, khẽ giải thích:
- Đây là thuốc nổ, làm như ta này.
Nói xong cho nó vào nòng súng, rồi dùng một cái que bạc có đường kính bằng đường kính trong của nòng súng nhồi thuốc súng.
- Rồi cho đạn vào.
Lấy trong một cái túi da ba viên đạn sắt, cho vào bên trong nòng súng. Rồi đem cái đánh lửa đưa cho Thẩm Mặc xem, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Châm dây lửa một cái, đạn sắt sẽ bắn ra ngoài.
Thẩm Mặc gật đầu, y không khỏi cô nương có món này sao hôm qua không dùng? Ắt là biến cố bất ngờ sợ quá nên quên, hơn nữa cái thứ này lắp đạn nhồi thuốc quá phức tạp, thực sự không phù hợp với sự kiện đột phát.
Cô nương cho đạn vào cả hai khẩu súng, đặt vào hộp nói:
- Hi vọng có thể giúp được ngươi một tay.
Kỳ thực nàng định nói mong cứu được ngươi một mạng, nhưng không may mắn, nên sửa lời.
Thẩm Mặc lấy ra một khẩu:
- Cô mang theo một khẩu phòng thân đi.
Ân tiểu thư lắc đầu:
- Ta đi báo tin thôi mà, có thanh trùy thủ sắc bén này là được rồi.
Thì ra người ta khi ấy cũng không phải là không có phòng bị.
Nàng lại lấy từng trong ngăn kép ra hai ống trúc như pháo bông, tự mình cầm lấy một cái, đưa cho y một cái:
- Đây là đạn cầu cứu của Ân gia ta, mặc dù ban ngày ở xa nhìn không rõ, nhưng tiếng rất vang.
Căn dặn hết việc với nhau, đã tới lúc chia tay hành động.
Thẩm Mặc lần đầu tiên trong đời nhìn một cô nương không hề cố kỵ --- dung nhan của nàng tuy bị bùn che lấp nhưng chỉ riêng đôi mắt to mà sáng, đã đủ làm Thẩm Mặc cảm thụ được sinh mạng tươi đẹp rồi.
Ân tiểu thư cũng lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay đón nhận ánh mắt chăm chú của một nam nhân --- người y tuy hơi gầy , nhưng là một nam nhân chân chính.
Cái nhìn này như vượt qua nghìn năm, kỳ thực chỉ trong chớp mắt, Thẩm Mặc thở dài:
- Mau đi đi, nhất định phải kiên trì.
Ân tiểu thư gật đầu kiên cường, nói từng chữ:
- Nhất định không phụ ủy thác.
Nói xong nàng xoay người lên đường, không ai nhìn thấy nước mắt của nàng chảy xuống như vòng ngọc bị đứt, làm gò má chảy thành một đường màu trắng.
Sau khi đi được mười mấy trượng, nàng đột nhiên nghe thấy Thẩm Mặc ở sau lưng la lớn:
- Nếu như ta không quay về nữa, nhờ cô nói với cha ta, ta không thể tận hiếu. Ông ấy muốn cưới ai thì cưới, nhiệm vụ nối dõi tông đường giao lại trên người ông ấy.
Ân tiểu thư mới đầu nghe còn lệ hoa tuôn trào, nhưng nghe tới câu sau thì dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ :" Người này sao lúc thế này lúc lại thế khác vậy chứ?" Nhưng chớp mắt sau nàng đột nhiên hoàn toàn cảm nhận được tâm thái phức tạp của Thẩm Mặc khi nói những lời đó, nàng cũng quay lại, hai tay đặt ở bên miệng, dùng sức lực lớn nhất nói với y:
- Ta tên là Ân ... Nhược ... Hạm...
*** Hạm là cách gọi khác của hoa sen.
Thẩm Mặc đã quay đầu đi, nghe lời không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã nghe thấy, chốc lát sau biến mất trong cỏ lau mênh mông, một chút bóng lưng cũng không nhìn thấy nữa.
Thẩm Mặc cởi áo ngoài, buộc chặt chiếc hộp gỗ lim trên lưng, phân biệt phương hướng một chút rồi đi thẳng về hướng nam.
Vừa đi y vừa suy sính bước tiếp theo, Thẩm Mặc nửa năm qua bỏ công sức ở mặt quân sự, cuối cùng thế hiện ra vào thời khắc này. Y chỉ cần nhắm mắt lại núi sông trong chu vi mấy chục dặm liền hiện lên trong trong đầu , dựa theo cách nói phương hướng ngược lại với thôn Chu Sơn mà đi, cố gắng tránh nơi có người của Trường Tử, muốn tính toán ra một con đường thích hợp...
Thế nhưng không bao lâu y liền đoán định điều này là không thể, bởi vì Giang Nam nhân khẩu đông đúc, dù nói mười dặm tám thôn là có chút khoa trương, nhưng bất kể là đi lại thế nào đều nhìn thấy nông điền nhà cửa, sau đó lần theo, tìm tới được thôn trấn.
Sống ở đâu hiểu nơi đó, Trường Tử nhất định sẽ ý thức được vấn đề này. Khi Thẩm Mặc nghĩ tới đây, liền đoán được hắn nhất định rất sốt ruột.
- Ta phải để cho hắn biết được ta ở đây.
Thẩm Mặc tự lẩm bẩm, sau đó chạy vắt chân trên cổ.
Dọc đường đi gặp suối băng suối, gặp đèo qua đèo, không dừng lấy một bước. Cuối cùng khi mặt trời bay lên sườn nùi, y dựng lại ở bên một con đường núi, đó chính là nơi Trường Tử ắt phải qua.
Vừa thở vừa quan sát cẩn thận mặt được, chỉ thấy bụi đất bằng phẳng, không có dấu vết đại đội nhân mã đi qua.
- Tốt quá.
Thẩm Mặc dùng tay lau trán, nhặt một cục đất cứng bên đường, viết trên vách núi một hàng chữ lớn. Viết xong ném miếng đất đi, dọc theo đường núi co cẳng chạy về phía nam.
Y tin rằng Trường Tử nhất định xem sẽ hiểu, mình bảo y dẫn đám quỷ tử tới phướng hướng trấn Giám Hồ, cho nên y Thẩm Mặc phải tới đó báo tin trước.
Y lại chạy như điên năm dặm nữa, thêm vào lộ trình trước đó thì thủy lộ tổng cộng mười dặm rồi, điều này với một thư sinh yếu ớt mà nói quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Thẩm Mặc cảm thấy phổi như có lửa đốt, hai chân như đeo trì, trời đất không ngừng đảo lộn, nhưng được một luồng sức mạnh chống giữ, kiên trì không dừng lại, tốc độ cũng không suy giảm.
Cho tới tận khi hai bên đường xuất hiện ruộng nước, y gặp phải một lão nông đánh xe bò, hai chân mới nhũn ra, ngồi phịch xuống mặt đất thở hồng hộc, không nói ra nổi một câu.
Ông già kia thấy chàng trai này y phục bẩn thỉu vô cùng, mặt cũng như diễn kịch, bôi nhem nhuốc, nhìn không ra mặt thật, liền tốt bụng hỏi:
- Chàng trai, cậu gặp phải cướp hả?
Thẩm Mặc chỉ vào cổ của mình, ông già liền ném túi nước cho y.
Ngửa đầu uống ừng ực, Thẩm Mặc mới điều hòa được hơi thở, chỉ con đường nói:
- Oa.. Oa...
- Cậu làm sao đấy?
Ông già quan tâm hỏi.
- Giặc Oa tới rồi.
Thẩm Mặc cuối cùng cũng nói hoàn chỉnh được cả câu.
- Giặc Oa?
Ông già giật bắn mình:
- Chàng trai, có giặc Oa sao?
- Chúng giết cả một thuyền.
Thẩm Mặc cố bò dậy, nằm lên xe cỏ khô của ông già, nói:
- Nhiều nhất nửa canh giờ là tới, mau đưa tại hạ đi gặp lý chính của các vị.
Ông già mặc dù không tin lắm, nhưng loại chuyện liên quan tới mạng sống toàn thôn như thế này, nên giao cho thông trưởng lý trưởng phán đoán vậy. Ông ta liền quất mạnh roi, rong xe bò chạy về trong thôn.
Vừa tới đầu thông may mắn gặp ngay lý chính, ông già vội kìm xe bò, ném thẳng Thẩm Chuyết Ngôn nằm chổng bốn vó lên rời ngã xuống xe.
Ông già nói rõ tình huống với lý chính, lý chính hồ nghi nhìn cái xe:
- Chu Bát Hán, ông gặp mua giữa ban ngày rồi, đâu thấy ai đâu?
Ông già quay đầu lại, kỳ quái nói:
- Vừa rồi còn ở trên xe mà.
Lời còn chưa dứt liền thấy một cái tay từ sau xe thò ra, vừa lắc vừa nói:
- Ta ở đây ... Đường xá của các ngươi phải tu sửa rồi.
Hai người vội chạy đem Thẩm Mặc đỡ dậy, lý chính hỏi:
- Ngươi nói giặc Oa ở đâu?
Thẩm Mặc liền kể lại sự việc một cách đơn giản rõ ràng.
Lý chính thấy y nói có lý có cứ, nhưng vẫn không tin lắm, mặt do dự nói:
- Ngươi không đùa chúng ta chứ?
Thẩm Mặc biết tư duy của người dân nông thông có chút độc đáo, chỉ nhìn sự thực, nói lý không sao khiến họ nghe theo được, phải lừa một phen, y hắng giọng quát:
- Càn rỡ, lời của bản quan nói ngươi cũng không tin sao?
Lý chính quả nghiên ngẩn ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Ngươi là ai?
- Bản quan là tân Chiết Giang tuần diễn Ngô Tôn Hiến.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Khi chuyện xảy ra bản quan chính đang ở trên thuyền, tùy tùng đều bị sát hại.
Nói xong trợn mắt lên:
- Láo toét, lý chính kia! Thấy bản quan sao còn không quỳ.
Lý chính bị y quát một cái, liền hồ đồ quỳ xuống:
- Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.
Lý chính đã nghe qua tuần phủ, tuần án, tuần kiểm nhưng tuần diễn thì mới nghe thấy lần đầu, sau khi quỳ xuống, lòng lại thầm nhủ :" Đâu ra cái chức quan này thế nhỉ?"
Thẩm Mặc hai mắt như đuốc, tất nhiên nhìn ra sự do dự của ông ta, liền cởi trường xam trên lưng, đặt cái hộp gỗ lim xuống, đem hai khẩu súng lục dát vàng tạo hình nghệ thuật ra, một khẩu giắt vào hông, một khẩu cầm trên tay nói:
- Bản quan không lui nữa, quyết cùng các ngươi chung sức kháng địch.
Nói xong liếc mắt nhìn hai lão già kia, quả nhiên thấy cả hai trố mắt ra, bọn họ nhìn thấy điểu súng của quan quân, đó là cái thứ nặng nề cao hơn một người, bề ngoài thô thiển không chịu nổi, đem so với hai tác phẩn nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ này, quả thực chỉ đáng là bùn đất.
Lúc này giá trị quan mộc mạc đã có tác dụng, nếu như có súng cao cấp hơn quan quân, vậy người cầm súng cũng phải cao cấp hơn quan quân, cho nên hai người đó cuối cùng cũng tin.
Lý chính trong lòng còn giải thích hộ Thẩm Mặc :" Nếu như đã có kiểm ( nhặt) có phủ (vỗ) có cả án (bóp), lại chẳng cho người ta diễn hay sao?" Nghĩ tới vị này mang đầu hàm Chiết Giang, vậy là cán bộ cáp tỉnh rồi, thái độ lý chính liền cung kính vô cùng, dập đầu nói:
- Đại nhân có gì sai bảo, tiểu nhân dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ.
- Đem tất cả hương thân sơ tán vào trấn.
Thẩm Mặc trầm giọng nói.
Lý chính liền vội vàng chạy tới gốc cây du, gõ chuông cảnh báo.