Chương 167: Bánh thơm như người, dùng bánh nhớ thiếp

Quân Vương Ngự Nữ

Hoàng hậu Triệu Cơ đã tỏ rõ quan tâm, Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên không thể mặt lạnh thờ ơ. Hắn khách khách sáo sáo nói tiếng cảm ơn, vờ cảm kích, tiếp tục đi theo để bồi tiếp nàng.

Rẽ hai khúc cua, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng mái đình Vãn Vân đã hiện ra trong tầm mắt hắn. Tuy chẳng, khoáng đạt bề thế như đình Mật Nhi ở Ngự Hoa Viên, nhưng bàn về độ tinh xảo, vẻ tinh tế, Vãn Vân Đình vẫn nhỉnh hơn một bậc. Những hình thể được điêu khắc cùng các hoạ tiết sơn son thếp vàng ở đây, phải nói đều đã đạt đến trình độ thượng thừa, chỉ bậc tông sư mới có khả năng kiến tạo.

Đây đã không phải lần đầu tiên Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy Vãn Vân Đình nên đối với nét đẹp kiến trúc của nó, hắn chẳng mấy ngạc nhiên. Khiến hắn bất ngờ có chăng là cảnh tượng bên trong mái đình. Trên chiếc bàn đá, mấy cái đĩa đã được bày ra từ khi nào không rõ, đựng đầy bánh trái; chung quanh, bốn cung nữ sớm đã chực chờ đón tiếp.

- Nương nương vạn phúc!

Lấy Tiểu Mỹ dẫn đầu, các cung nữ cùng hướng về Hoàng hậu Triệu Cơ khom lưng hành lễ.

Triệu Cơ nhẹ phẩy tay, nhấc chân tiến vào bên trong đình. Trần Tĩnh Kỳ thoáng lưỡng lự, rồi cũng bước theo.

- Tĩnh Kỳ, nhà ngươi cũng ngồi đi.

- Đa tạ nương nương.

Thừa biết có từ chối thì người ta cũng không cho, Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng làm theo, đặt mông ngồi xuống ghế. Trong lúc ngồi, hắn tiện thể đảo mắt liếc xem những thứ trên bàn. Hấp dẫn nhất, chẳng nghi ngờ là chiếc đĩa sứ tinh xảo đựng quế hoa cao đặt ở vị trí trung tâm. Loại bánh này có hình dáng đơn giản mà bắt mắt: Màu trắng trong ngần điểm xuyến hoa quế lấp lánh, thoạt nhìn như dát vàng.

Theo như hiểu biết của Trần Tĩnh Kỳ hắn thì nguyên liệu cơ bản của quế hoa cao là bột nếp, đường, hoa quế ngâm đường hoặc ngâm mật. Các nguyên liệu trên trộn đều thành hỗn hợp dẻo mịn, nhào tới khi khối bọt bóng loáng, hòa quyện thì cắt thành từng miếng vuông xinh xắn. Ngoài ra, bánh có thể thêm chất làm đông để có vị giống thạch, hoặc thêm sữa dừa, sữa dê để tạo kết cấu xốp dẻo, béo mịn hơn.

Tuy nghe đơn giản nhưng quế hoa cao có hương vị rất đặc biệt, xốp mà không khô, ngọt mà không gắt, trên hết là được bao phủ bởi hương vị hoa quế nồng nàn khiến người ta không thể dừng ở miếng đầu tiên. Bí quyết nằm ở việc ngâm hoa quế cho bớt chất cay, ngào với đường và mật để giữ nguyên cái hương thơm nồng ấp mà không gây tê lưỡi, rát họng, càng ăn càng ấm bụng và dễ chịu.

Tính ra, món bánh này cũng rất được các cung phi ưa chuộng, chỉ là trước nay hắn chưa từng thấy Triệu Cơ dùng.

Động thái của Trần Tĩnh Kỳ không qua khỏi đôi mắt sắc sảo của Triệu Cơ. Nàng thấy hắn dừng ở chiếc đĩa đựng quế hoa cao lâu hơn một chút, liền hỏi:

- Món điểm tâm này, nhà ngươi có vẻ rất quen thuộc. Hay dùng sao?

- Thưa nương nương, thuở nhỏ, khi mẫu phi còn sống, người vẫn thường tự tay làm quế hoa cao cho Tĩnh Kỳ ăn. Loại bánh người làm, hình dáng lẫn màu sắc đều giống hệt như những cái trước mặt.

- Ồ...

Trong đôi mắt Triệu Cơ thoáng qua vài tia khác lạ. Nàng nghĩ một chút, khẽ gật đầu:

- An quý phi gốc vốn ở Hạng, cũng giống như ta, cùng là người đất Thượng; bánh làm ra tương tự như nhau, kỳ thực chẳng có gì khó hiểu.

Môi lộ ra một chút tiếu ý, nàng chốt:

- Ngẫm lại thì ta với Trần Tĩnh Kỳ ngươi thực có duyên lắm. Biết đâu chúng ta gặp nhau, đấy chính là do ông trời cố tình sắp đặt.

Lời của Triệu Cơ đầy ẩn ý. Sự mập mờ trong câu nói khiến cho người ta phải lưu tâm suy nghĩ. Dẫu vậy, Trần Tĩnh Kỳ chỉ giữ nguyên trong lòng, không có biểu hiện ra.

Triệu Cơ thấy hắn chẳng nói năng gì, cũng nhanh chóng thu hồi tiếu ý. Nàng vươn tay ngọc cầm lên một chiếc bánh, rồi đưa qua.

- Nào, ngươi ăn thử, xem xem hương vị có giống của mẫu phi ngươi làm hay không?

- Cảm tạ nương nương.

Trần Tĩnh Kỳ tiếp lấy chiếc bánh từ tay Hoàng hậu Triệu Cơ, cẩn thận để không chạm vào da thịt.

Ngay ở miếng bánh đầu tiên, hắn đã liền cảm thụ được hương vị thân quen mà ngỡ đã quên mất từ lâu. Quế hoa cao này... thật giống quá.

- Thế nào?

- Nương nương, hương vị quả thật y hệt như trong ký ức của Tĩnh Kỳ.

Triệu Cơ vui vẻ mỉm cười:

- Nói vậy thì công sức của ta coi như chẳng phí.

Triệu Cơ ngồi ở hướng đông, còn Trần Tĩnh Kỳ thì ngồi ở hướng tây, đối diện nhau, cùng ăn bánh, uống trà. Sau mấy miếng bánh, Triệu Cơ đột nhiên hỏi:

- Tĩnh Kỳ, món điểm tâm này ngươi vốn quen thuộc, vậy có biết ý nghĩa của nó chăng?

Động tác của Trần Tĩnh Kỳ khựng lại một nhịp. Câu hỏi này... Trần Tĩnh Kỳ hắn biết rõ đáp án, nhưng không muốn nói ra. Bởi vì câu trả lời, thực có phần bất tiện.

- Nương nương, Tĩnh Kỳ trước giờ cũng không tìm hiểu qua.

- Thật ư?

Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu.

- Như thế chẳng quá vô tâm?

Triệu Cơ ra chiều bất mãn. Sắc diện của nàng, biến chuyển cũng thật là nhanh.

Sau mấy lượt phủi tay, nàng mới lần nữa cất tiếng:

- Cung phi, mệnh phụ, tiểu thư đài cát vốn rất thích tắm thơm từ hoa để tạo ra mùi hương quyến rũ, mà hoa quế chính là lựa chọn số một. Vì thế cho nên ngoài hương vị thơm ngon và vẻ ngoài bắt mắt thì quế hoa cao còn có ẩn ý rằng: "Bánh thơm như người, dùng bánh nhớ thiếp".

Nhấn Mở Bình Luận