(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Khâu Sơ Hạ vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh tự hỏi như cũ, thế giới này đến tột cùng là sao vậy?
Bên ngoài đang trong tình trạng hỗn loạn, cô bỗng nhiên trợn mắt nhớ đến cha mẹ.
Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, thay đổi thân thể, ngay cả tim cũng thay đổi sao?
Thành phố này xuất hiện loại chuyện này, thành phố Đông Hà có thể cũng xuất hiện hay không? Hay là bình an không sao cả?
Cô nhanh chóng xoay người đi đến bàn máy tính, cầm lấy di động bấm số điện thoại trong nhà.
Mặc kệ bây giờ là mấy giờ, cô chỉ muốn xác nhận cha mẹ an toàn!
Chàng trai vóc dáng cao gầy còn đang ngơ ngác nhìn bên ngoài ăn thịt người, dư quang ngó thấy Khâu Sơ Hạ lại lần nữa cầm lấy di động, lại chạy tới có ý đồ đè tay cô lại: "Loại thời điểm hiện tại báo án còn có tác dụng sao?"
Lòng Khâu Sơ Hạ lo lắng cho cha mẹ rất gấp gáp, lười giải thích với anh ta, một tay nắm di động, một tay nắm cổ tay anh ta chắn lại.
Xoay cổ tay của anh ta lại, bước chân dịch một chút, nhẹ nhàng nắm lấy tay kia của anh ta bắt chéo ra sau lưng, điện thoại cũng đã kết nối, âm thanh đang chờ người bắt máy đang vui sướng vang lên.
Anh ta không ngờ Khâu Sơ Hạ lại có trình độ thân thủ tốt như vậy, trong miệng xin tha thấp giọng kêu: "Đau đau đau, cậu, nhẹ tí, nhẹ tí."
Điện thoại còn không có người nghe, lòng Khâu Sơ Hạ dần dần trầm xuống, không kiên nhẫn đạp cẳng chân anh ta: "Câm miệng!"
Giọng nói lộ ra cảnh cáo này khiến anh ta cau mày yên tĩnh, yên lặng chịu đựng cơn đau.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau." Khi Khâu Sơ Hạ nghe thấy âm thanh này, còn tưởng là điện thoại có người nghe, mừng đến độ đuôi lông mày đều nhếch lên.
Tiếp tục nghe xong, lòng hoàn toàn giống như chìm vào trong hầm băng.
Từ đầu đến chân, từ tim đến làn da, nhè nhẹ lộ ra sự lạnh lẽo.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?
Khâu Sơ Hạ hung hăng lắc đầu, nhất định sẽ không.
Ba của cô Khâu Kiến Quốc lúc còn trẻ đã từng mở võ quán, quyền cước công phu lợi hại.
Mẫu hậu đại nhân Hứa Tô Mai cũng là một người có thân thủ không tồi, nếu không làm sao hàng phục được Khâu Kiến Quốc?
Khâu Sơ Hạ buông tay của người đàn ông ra, thuận tay đẩy anh ta sang bên cạnh, chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi điện thoại.
Vừa rồi vặn vẹo anh ta đã nhìn thấy số điện thoại, lúc này cũng không lo lắng nữa.
Theo lực đạo của cô vài bước lảo đảo đến mép giường ngồi xuống, xoa xoa cánh tay của mình, trong miệng lẩm bẩm: "Cậu còn có người nhà có thể lo lắng. Anh em duy nhất của tôi vừa rồi còn muốn ăn tôi."
Khâu Sơ Hạ không có tâm trạng nghe anh nói nhảm, chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm một lần nữa, gọi đến bên ngoài chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ, cả người ngốc ngốc đứng tại chỗ.
Trong đầu hỗn loạn một mảnh, hai người cô yêu nhất trên đời này, hai người cô vướng bận duy nhất, hiện giờ không rõ sống chết.
Không được, cần phải đi tìm bọn họ! Cần phải xác nhận bọn họ an toàn!
Khâu Sơ Hạ lấy ra dũng khí đập nồi dìm thuyền, nhặt microphone đã biến hình trên mặt đất nhằm về phía cạnh cửa.
Người ngồi trên giường đã sớm xoa cánh tay xong rồi, vẻ mặt tò mò đánh giá động tác của cô, thấy cô đi đến cạnh cửa, nhìn dáng vẻ là muốn ra cửa.
Bật dậy nhằm về phía cô, ôm chặt ngực cô, trong miệng không ngừng khuyên can: "Đừng mở cửa. Đi ra ngoài tìm dây xích chó sao?"
Quan trọng nhất chính là, ngoài cửa còn có tiếng đánh đó, cô cứ mở cửa như vậy, mọi người cùng chết ư?
Khâu Sơ Hạ bị anh ta cản lại như vậy, đầu óc nóng lên vì quá lo lắng cho cha mẹ cũng thanh tỉnh lại.
Đúng vậy, bên ngoài không biết có bao nhiêu người mang bệnh zombie, cương thi, hoạt tử nhân gì đó.
Một mình cô đi ra ngoài, chỉ có thể bạch bạch chịu chết.
Hơn nữa hiện tại còn không có chuyến bay, làm sao đi mấy ngàn km bên ngoài?
Bình tĩnh lại cô mới phát hiện mình bị anh ta ôm lấy ngực, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Người đàn ông cảm giác được cô bình tĩnh lại, đang chuẩn bị buông tay, tay vô ý thức ấn xuống ngực cô, vẻ mặt kỳ quái nói một câu: "Đù, cơ ngực của cậu thật mềm xốp."