[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
“Điện ảnh Tinh Huy?” Xuýt xoa một tiếng, “Gigi, cậu không nhầm đấy chứ?”
Hai năm trước, Cố Thị bị điều tra, dẫn đến công ty truyền thông Quang Ảnh dưới trướng tập đoàn cùng phá sản theo, Tinh Huy nhân cơ hội ấy phát triển, liên hợp với nhà đầu tư tài chính nổi tiếng phố Wall là Tina Liu, đẩy mạnh thu mua.
Chủ tịch Cố Nguyên bị điều tra, bị tống vào tù, đồng thời phải chịu hình phạt buộc tội khẩn cấp, mà con trai trưởng Cố Duẫn Trạch cũng vì nguyên nhân thâm hụt công quỹ mà bị ‘bế đi’.
Khi mà mọi người cho rằng giông bão đã ngừng, mưa tạnh trời quang, thì tập đoàn An Thị lại đưa ra thông báo, làm nổi sóng.
Thì ra, trong khi Quang Ảnh phá sản, Vinh Tín cũng không tránh khỏi khó khăn, trở thành bữa ăn ngon vào bụng An Thị.
Cùng lúc ấy, thân phận “tổng tài phu nhân” tập đoàn An Thị của Dạ Cô Tinh cũng được bật mí.
Dư luận xôn xao.
Biến cố liên tiếp khiến người ta không kịp trở tay, chưa kịp đưa ra phản ứng, lại thêm một tiếng sấm nữa –
Quang Ảnh, Vinh Tín đồng thời sát nhập vào studio Tinh Huy, đổi tiên thành Điện ảnh Tinh Huy.
Trong một tháng ngắn ngủi, Lưu Hinh Đình chỉ đạo tập thể cấp dưới hoàn thành việc chia tách hai công ty, sát nhập, cải tổ, tạo nên diện mạo mới hoàn toàn cho Tinh Huy.
Đến nay, không còn Quang Ảnh, Vinh Tín, mà bốn công ty truyền thông lớn đã từng đứng đầu, giờ dây chỉ còn lại Thiên Ngu, Bác Dịch, và thêm một Tinh Huy.
Là tổng giám đốc, giá trị bản thân của Dạ Huy Nguyệt cũng theo thế mà tăng lên.
Quan hệ chị em giữa anh và Dạ Cô Tinh cũng bị phơi bày.
Tạm thời cho dù năng lực của Dạ Huy Nguyệt có như thế nào, chỉ bằng việc anh là em vợ của An Tuyển Hoàng, đã đủ nghênh ngang khắp nơi rồi!
Hơn nữa tuổi trẻ tuấn tú, phóng khoáng nhiều tiền, xứng đáng với danh xưng “Kim cương vương lão ngũ”. (người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chí giàu có, đẹp trai, có học thức, có khả năng giải quyết nhiều việc, không khoe mẽ)
Phụ nữ muốn dựa hơi không ít, mà đám người mẫu non tơ với ngôi sao cởi sạch nằm chờ cũng cả đống, thế nên, Diệp Nhĩ vẫn luôn tỏ thái độ nghi ngờ đối với cái luận điệu “em đây vẫn là trai tân” của anh.
Nhưng sau khi tự trải nghiệm, thì cô tin rồi.
Dù sao, nhóc thối này ở trên phương diện kia quả thật có chút ngây ngô, là cái kiểu gà gô chưa từng ăn thịt heo, cũng chưa từng thấy heo chạy.
Diệp Nhĩ cười trộm.
“Tôi đi trước đây, mọi người cũng nghỉ sớm đi, nghỉ ngơi lấy sức, ba ngày sau bay tới New York.”
“Diệp tổng đi thong thả, chơi vui nha~” Gigi tinh nghịch.
Đối với anh mắt trêu chọc của mọi người, Diệp Nhĩ cũng chỉ có thể ngầm nhận.
“Muốn ăn gì?” Hai người ngồi lên xe, Dạ Huy Nguyệt thắt dây an toàn cho cô, thuận miệng hỏi.
Diệp Nhĩ lúc này mới thấy đói, tặc lưỡi: “Cậu chọn đi.”
Cau mày: “Trưa này không ăn à?”
“Bận chết được.” Lông mi run run, Diệp Nhĩ hơi lúng túng.
Cậu không nói gì, nổ máy khởi động, chiếc xe lao đi như tên rời cung, phi thẳng, mang theo chút tức giận âm thầm.
Diệp Nhĩ nâng mắt nhìn anh, giật mình một lát.
Hoàng hôn buông xuống, nửa mặt anh sâu xa, đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng tạo thành bóng mờ nho nhỏ.
Không thế không thừa nhận, Dạ Huy Nguyệt rất đẹp trai.
Mấy năm nay, cô tận mắt chứng kiến anh từ một sinh viên non nớt, phát triển tới tổng giám đốc chỉ huy cả một tập đoàn.
Trong quá trình này, tính nết anh dần trở nên điềm tĩnh, thủ đoạn dần sắc bén, cởi bỏ nét ngây ngô trên người xuống, trở thành một người nổi bật như ngày hôm nay.
Anh trẻ tuổi, ưu tú, hàng dài con gái nhà giàu đang chờ anh chọn, đến giờ Diệp Nhĩ vẫn chẳng rõ, tại sao anh là vừa ý mình?
Rượu say làm loạn sao?
Cô không ngốc.
Mức độ tự chủ của Dạ Huy Nguyệt cũng không hề kém.
Cô đè anh?
Hay là, anh đè cô?
Diệp Nhĩ cười khẽ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ quá trình ra sao, kết quả đều là – hai người đã ngủ với nhau!
Không chỉ ngủ, còn sống chung luôn rồi.
Đây là sự thật.
Từ trước đến này cô lạc quan, cũng luôn gan dạ.
Cho nên, cô hiểu!
Vấn đề duy nhất là tuổi tác và vai vế, nếu như không có mỗi liên hệ với Nhất Nhất, cô sẽ không cự nự đến bây giờ, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như không có Nhất Nhất, vậy kiếp này, cô có gặp được Dạ Huy Nguyệt hay không?
Rồi xong, chỉ có thể cảm thán một câu – Duyên phận cái quần què gì vậy!
“Nghĩ gì thế?”
“Cậu đấy.” Diệp Nhĩ quay đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp ngậm cười.
Huy Nguyệt ngây người.
Từ lúc hai người gặp gỡ đến nay, lần đầu tiên Diệp Nhĩ không lẩn tránh mà nhìn thẳng anh.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim rung động.
“Huy Nguyệt, tôi thì có gì tốt chứ?”
“Em biết là được rồi.”
“Có thể nói nghe không?”
“Bí mật.”
Diệp Nhĩ cười khẽ, không hỏi tiếp.
“Vợ à, em biết chị bận, nhưng không đến mức mất ăn mất ngủ vậy chứ?”
“Tôi hứa, lần sau chắc chắn sẽ không quên ăn cơm trưa.”
“Ngoan.”
Trên người người đàn ông này, có sức hấp dẫn khiến người khác cam chịu, sống cùng với anh, Diệp Nhĩ luôn không thấy mình lớn hơn, bởi vì, anh cũng đã đủ trưởng thành rồi.
Xe Porsche màu đỏ rượu cuối cùng dừng trước một nhà hàng riêng tư, biển hiệu bắt mắt, “Thượng thư – Lão Lưu Gia”
“Chào mừng quý khách.” Cô gái lễ tân trên bậc tươi cười.
“Sáng nay tôi có đặt phòng rồi.”
“Mời đi lối này.”
Diệp Nhĩ đi theo anh lên tầng.
Anh nghĩ rất chu đáo, làm việc vô cùng ổn thoả, loại cảm giác này, vừa làm Diệp Nhĩ an tâm, vừa khiến cô muốn ỷ lại.
Đồ ăn là món Hồ Nam, đầu cá nấu cay, bò xào sả ớt, gà Đông An, còn thêm một bát canh vịt nấu củ cải đỏ, cà rốt, rau thịt phối hợp, là những món Diệp Nhĩ thích nhất.
“Ăn xong thì đi hóng mát một chút, sau đó về nghỉ sớm thôi.”
Diệp Nhĩ ăn không ngừng, thỉnh thoảng nhìn anh cười, “Đều nghe cậu hết.”
“Tuần lễ thời trang New York, em cũng nhận được thư mời.”
“Của nhà nào vậy?” Trước mắt Diệp Nhĩ sáng ngời.
Điện ảnh Tinh Huy đã không còn như trước, thậm chí còn vượt qua cả năng lực của Thiên Ngu.
Là nhân tố truyền thông mới xuất hiện trong giới giải trí Trung Quốc, hơn nữa còn có át chủ bài Athena Ye, hội tụ vô số đạo diễn và nghệ sĩ danh tiếng, sức ảnh hưởng không thể xem thường.
“Có tất.”
Diệp Nhĩ tặc lưỡi một tiếng, “Không ngờ nhóc hot vậy đấy.”
“Thế chị có giành lấy không?”
Diệp Nhĩ suy nghĩ, “Vì sao không giành?”
Thấp giọng cười, “Không cần giành, em vốn dĩ là của chị rồi mà.”
“Sặc… Đừng có cợt nhả! Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy…”
“Em nghiêm túc mà.” Thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Đuôi mắt cong lại, Diệp Nhĩ buông đũa, lắc ly thuỷ tinh, nhấp một ngụm.
“Tôi mời cậu ngồi ghế hàng đầu, bộ sư tập xuân hạ của Two, đi không?”
“Có người đẹp bầu bạn không?”
Diệp Nhĩ cười hết sức dửng dưng, “Tinh Huy có nhiều ngôi sao nữ như thế, Dạ tổng còn lo không tìm được người đẹp sao?”
Thầm thở dài, Dạ Huy Nguyệt cũng buông đũa.
“Cho dù là người đẹp nhiều thế nào, cũng không bằng người trước mắt. Ai bảo em đây trong mắt trong lòng chỉ có mỗi người vợ này thôi chứ?”
Diệp Nhĩ vô đầu, “Ngoan~”
Anh cười ngoan ngoãn vô cùng, với lấy tay cô, lén ngửi.
Một là nữ vương.
Một là trung khuyển.
Một người đánh.
Một người chịu.
Perfect!
Lúc hai người trở lại căn hộ, trời đã tối đen.
Dạ Huy Nguyệt chui tọt vào phòng làm việc, Diệp Nhĩ tắm táp xong, bấm số của Dạ Cô Tinh –
“Chị hai.”
“Nhất Nhất, cuối tuần này có rảnh không?”
“Có việc gì sao chị?”
“Tuần lễ thời trang New York, Two có một buổi diễn, có muốn lên dàn diễn một vòng không?”
“Được, em sẽ tới đúng giờ.”
“Vợ ơi ~”
Diệp Nhĩ biến sắc, vội vã che mic.
Mà cũng không thoát khỏi tai của Dạ Cô Tinh.
“Chị hai, em nghe thấy tiếng của Huy Nguyệt.”
Câu trần thuật.
Diệp Nhĩ hoảng hốt.
Dạ Huy Nguyệt đẩy cửa vào, “Chị em à?”
Cô gật đầu.
“Đưa điện thoại cho em.”
Diệp Nhĩ đặt điệt thoại vào trong tay anh.
Anh quay người ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Nhĩ đứng ngồi không yên.
Gần nửa tiếng sau, Dạ Huy Nguyệt mới quay lại.
Diệp Nhĩ nhận điện thoại, thân máy nóng ran.
“Nhất Nhất nói gì?”
“Chả nói gì cả.”
“Em ấy… đã biết rồi à?”
Khẽ ừ một tiếng, Dạ Huy Nguyệt gật đầu.
“Vợ này, trước hết chị nói cho em, nếu như chị em phản đối, chị sẽ làm thế nào?”
Đôi mắt của Huy Nguyệt rất đẹp, đen láy, lúc này lại như có mũi tên sắc bén, làm người ta vô thức muốn trốn tránh.
“Chị sẽ làm thế nào?” Ngồi xổm trước mặt cô, anh cố chấp mà muốn một đáp án.
Trái tim Diệp Nhĩ chìm xuống đáy.
Quả nhiên là phản đối rồi?
“Huy Nguyệt, tình yêu không được chúc phúc chỉ có thể trở thành bi kịch…”
“Vậy nếu mọi người cho đấy là bi kịch, chị cũng thấy vậy sao?”
“…Tôi không biết nữa.”
Thu tay lại, từ từ đứng dậy, lảo đảo một cái, ổn định lại cơ thể.
Xua tay, “Em biết rồi.”
Quay người, đi ra ngoài.
Bóng lưng cô đơn dưới ánh đèn, bị kéo dài, không như cây tùng cao thẳng kiên cường, dần khom lại.
Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt nén trong mắt cô không nhịn được nữa, rơi xuống.
“Xin lỗi…”
Dạ Huy Nguyệt cầm áo khoác, đi thẳng ra ngoài.
Tháng ba tháng tư, là mùa ấm áp, nhiều mưa ẩm ướt.
Rõ ràng ban ngày ngập nắng, tới tối lại bắt đầu mù trời.
Cơn gió thổi qua, lãnh thấu xương cốt.
Dừng xe bên sông, tựa vào mui xe, rút điếu thuốc, châm lửa.
Thất vọng không?
Có chứ.
Một câu “vợ ơi” nào có phải chỉ gọi cho vui.
Anh, thật lòng.
Có lẽ, khởi đầu của anh và Diệp Nhĩ không vẻ vang gì, rượu say làm loạn, sói đói vồ mồi.
Anh chẳng phải không có tự chủ, đêm hôm ấy, vốn dĩ anh có thể rời đi, chỉ cần anh vẫn kiên trì.
Nhưng cuối cùng, anh lại không làm thế.
Lửng lơ cũng được, chủ động dụ dỗ cũng được, anh thừa nhận, phụ nữ như Diệp Nhĩ trời sinh có sức hấp dẫn người khác.
Anh cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý.
Đáng ra, tình một đêm là kết thúc tốt nhất, sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Nhĩ cũng có ý này –
Không cần trách nhiệm, mọi người nhắm mắt cho qua, xem như mây bay.
Nhưng anh lại ngoan cố, anh không thích thấy dáng vẻ phân rõ rạch ròi mối quan hệ giữa mình và Diệp Nhĩ.
Cho nên, anh từng bước ép sát, đến cuối cùng, lại tự mang tấm chân tình đắm chìm.
Mà đáng giận nhất lại là – Ông đây mang trái tim trong trắng ra, lại bị người ta ghét bỏ?!
Vừa nãy, những điều nên nói, không nên nói, cậu cũng âm thầm kể hết cho Dạ Cô Tinh rồi.
Cuối cùng, chị cậu chỉ nói một câu –
“Em trai à, con đường này không dễ đi, tự mình cẩn thận…”
Dạ Huy Nguyệt lúc ấy còn không phản ứng lại, bây giờ nghĩ kỹ, đúng là vậy sao?
Trái tim của Diệp Nhĩ, giấu rất kỹ, chẳng trách phải trèo đèo lội suối.
“Moá!”
Dập thuốc, cậu lên xe, lái về căn hộ.
Đứng dưới tầng, ngây người đứng hít gió lạnh hai tiếng đồng hồ, mới đi lên.
Mở cửa nhìn vào, trong phòng yên tĩnh, chỉ bật một đèn tường nhỏ, ánh sáng mờ tối.
Không có hình ảnh đau khổ “hòn vọng phu” như trong tưởng tượng, Dạ Huy Nguyệt cười khổ lắc đầu.
Sao anh lại quên mất, chủ nhà là một người vô tâm thế nào…
Trên giường có một góc nhỏ nhô lên, chứng tỏ cô ấy đã ngủ say.
Cầm áo ngủ, nhẹ nhàng chạy vào phòng tắm, rửa sạch mùi khói thuốc trên người.
Chui vào trong chăn, trên người cô là hương thơm riêng biệt, thở dài một tiếng, cúi người, dịu dàng chạm môi hôn.
“Vợ à, anh phải làm sao với em đây…”
Đôi tay ngọc ngà vòng qua thắt lưng, Dạ Huy Nguyệt cứng đờ cả người.
Đã thấy cô vô thức dựa sát, cọ nhẹ lên ngực anh, ưm một tiếng, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dần nâng khóe môi, đôi mắt sâu xa chớp chớp.
Cô ấy đã bắt đầu ỷ lại mình rồi…
Ngày hôm sau, khi Diệp Nhĩ tỉnh lại, chỉ có một mình.
Bởi vì tư thế ngủ của cô không tốt lắm, chân bị hở ra, lạnh cóng.
Bên gối không có ai, cô có hơi hoảng loạn.
Không quen sao?
Đúng thế.
Cô mặc quần áo, rửa mặt, trang điểm đơn giản.
Nhìn thấy trên bàn ăn vẫn có bữa sáng đang toả hơi ấm, Diệp Nhĩ ngây người.
Anh có quay lại…
Không hiểu sao, bỗng thở phào nhẹ nhõm, trái tim bình tĩnh lại.
Thật ra, cô có để ý chứ.
Diệp Nhĩ bị suy nghĩ này của mình làm cho hốt hoảng.
Tới công ty rồi vẫn còn hốt hoảng.
“Diệp tổng sao thế nhỉ?”
Nhân lúc cô vào kho chọn vải, nhóm thiết kế túm năm tụm ba lại một chỗ, thì thầm với nhau.
“Tinh thần uể oải, hành động chậm chạp.”
“Chậc chậc… Rõ ràng là miệt mài quá độ đây mà!”
Một đám sắc nữ cười ồ lên, dùng ánh mắt thấu hiểu thấu sự đời nhìn nhau.
“Hôm qua tôi lên mạng tìm thông tin về Dạ tổng, mèn đéc ơi, nhỏ hơn Boss nhà mình tám tuổi lận, mấy người nói xem có đè được không?”
“Ôi dào – Ngố quá! Đè được hay không, sao lại do tuổi tác quyết định được? Cái ấy phải xem khí chất! Khí chất – Có hiểu không?”
“Nhưng khí chất Boss nhà ta cũng không thấp đâu!”
“Khí chất của Dạ tổng còn mạnh hơn!”
“Gigi, ý của cô là Boss nhà ta… bị đè rồi?”
“Khụ khụ… Tôi có nói vậy đâu… À! Diệp tổng, em sửa bản thiết kế xong rồi, chị nhìn xem…”
Mọi người lập tức giải tán.
Diệp Nhĩ đau bụng, không có tâm trạng ăn trưa, chỉ bảo trợ lý pha một tách cà phê nóng cho mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mờ mịt.
Điện thoại nằm trong tay cô, nhưng không có tiếng chuông nào.
Tâm trạng giống như buồn bực gì đó, bụng cũng đau âm ỉ.
Xem ra là bị cảm lạnh rồi.
Cuối cùng cũng chịu đựng được tới khi tan làm, Diệp Nhĩ lái xe về nhà, chào đón cô, là một căn phòng trống vắng.
Ngồi trên ghế sô pha, yên ắng, đầu lại rối loạn.
Mười phút sau, cầm chìa khoá xe, xuống tầng, đánh xe ra, chạy tới toà nhà Tinh Huy.
Em gái trong quầy đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm, bất ngờ có một cô gái xinh đẹp đi tới.
Áo ves màu trắng, quần ống rộng màu cà phê nhạt, trang điểm khéo léo, vẻ mặt lạnh lùng, nhất là trên vai đeo một chiếc túi Hermès bản mới, thật sự là chói mù mắt cẩu.
“Chào cô, cho hỏi cô tới tìm ai?”
Diệp Nhĩ nhìn cô ta một cái, rồi nói: “Dạ Huy Nguyệt.”
Cô gái lễ tân không thấp, khoảng 165cm, khá cao so với mặt bằng chung của giới nữ, nhưng đứng trước cô, thật sự – Không dám nhỉn.
Chiều cao Diệp Nhĩ là một mét bảy đã hơn một cái đầu rồi, còn thêm đôi giày cao gót, chẳng tính đến nữ, có khi còn cao hơn nhiều anh chàng.
“Cô có hẹn trước không ạ?”
“Không có.”
“Xin lỗi, tôi không thể cho cô lên được.”
“Tránh ra.”
“Tôi chỉ là nhân viên thôi, xin cô đừng làm khó tôi…”
Diệp Nhĩ chẳng buồn nói nhiều với cô, đi vào trong thang máy, đóng cửa lại, trực tiếp ấn tầng hai mươi bảy.
Em gái tiếp tân đứng sững tại chỗ, một lúc sau: “Chết rồi! Bảo vệ -”
Đây là lần thứ hai Diệp Nhĩ tới Tinh Huy.
Phòng làm việc của tổng giám đốc không khó tìm, dù sao, mới đây cô còn cùng anh lén lút làm chuyện tế nhị bên trong cơ mà.
Bởi vì hành lang trải thảm dày, tiếng giày cao gót bước trên sàn không rõ lắm.
Thư ký trên này đã tan làm, Diệp Nhĩ trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Dạ tổng, anh –”
Cô nàng xinh đẹp đột nhiên quay người, làn tóc nhẹ bay, nụ cười còn đang nở trên môi, chân váy xoè thành một vòng cung ưu nhã.
Dáng vẻ rung động lòng người, khuôn mặt rất quyến rũ.
Vẻ mặt pha lần ngại ngùng và chờ mong, đắn đo căn đúng thời gian, tuyệt hảo.
Quai hàm cắn chặt, Diệp Nhĩ nhếch môi cười nhạt, nhờ thế để bình tĩnh lại.
Không phải người muốn gặp, cô nàng váy trắng có chút thất vọng, nụ cười thu lại rất nhanh, tỏ ra dè dặt.
“Cô là ai?”
Diệp Nhĩ mắng một câu “giả tạo”, trong bụng có cơn giận bùng lên.
Cô mất hứng, cực kỳ khó chịu!
Sao lại có một cô gái xuất hiện trong phòng làm việc của Dạ Huy Nguyệt?
Là có ý gì?
Cô bị cắm sừng rồi sao?
Diệp Nhĩ che miệng cười, đánh giá người kia từ trên xuống dưới, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống vô cùng áp bách: “Cô gái, trước khi hỏi người khác, có lẽ là phải tự giới thiệu đã chứ?”
Cô nàng váy trắng mím môi cười, dáng vẻ trang nhã, giống như đoá hoa sen trắng.
Nhưng dưới sự nổi bật của bông mẫu đơn lộng lẫy Diệp Nhĩ, thì khó tránh khỏi mờ nhạt hơn.
“Tôi là Bạch Tâm, là nghệ sĩ vừa ký hợp đồng với Điện ảnh Tinh Huy.”
“Nghệ sĩ? Vậy sao cô lại ở đây?”
Cô nàng váy trắng cẩn thận: “Vừa tới công ty, nên tới chào hỏi Dạ tổng một lát.”
Diệp Nhĩ khẽ giễu cợt, chào hỏi?
Nghe thì hay đấy, không phải định tới ve vãn sao?
Mặc cả một cây trắng thì nghĩ mình sạch sẽ lắm à?
Loài người ấy à, đúng là thích lừa mình dối người.
Bạch Tâm nhìn rõ ý khinh thường trong mắt người kia, trong lòng khẽ cười, ra vẻ gì chứ? Chẳng phải cũng đều tới leo giường bán thân sao? Còn cao quý hơn ai chứ?
“Vậy cô là ai? Sao lại có mặt ở đây?”
Ý cười của Diệp Nhĩ không đổi, chẳng buồn đáp lại cô ta, quăng túi, ngồi trên ghế da, còn thong dong xoay tròn.
Sắc mặt Bạch Tâm thay đổi, “Cô, sao cô lại dám ngồi ở đấy?!”
“Tại sao tôi lại không thể ngồi?” Diệp Nhĩ lườm cô ta, tỏ ra thích thú.
“Đừng nói tôi không khuyên cô, đều là người mới cả, tôi thấy tuổi cô cũng không còn trẻ, sao lại không hiểu phép tắc chứ?! Đấy đâu phải chỗ có thể tuỳ tiện ngồi?”
Sắc mặt Diệp Nhĩ hơi trầm xuống, câu “tuổi không còn trẻ” kia làm cơn giận trong lòng cô bùng nổ, liền cười lạnh ba tiếng –
“Chỗ này là bàn ủi? Ngồi xuống bỏng mông hay sao? Cô em lòng dạ đen tối à, không hiểu rõ tình hình thì bớt mồm bớt miệng lại, nghe thấy phiền!”
“Cô gọi tôi là gì?!”
“Cô em lòng dạ đen tối, có vấn đề gì sao?”
“Cô cô cô… Bớt ra vẻ! Đều là hội ôm đùi cả, còn cao quý hơn ai chứ! Cô dựa vào cái gì mà chê người khác?”
“Ôm đùi?”
“Hừ.” Cười khinh thường, “Chị gái à, đừng giả bộ nữa, đều là tới “làm ấm giường” cả, ai phục vụ ông chủ được tốt, thì người đó sẽ vó hi vọng, có kịch bản, thì sẽ có thể nổi. Hôm nay cô tới đây chẳng phải cũng vì thế sao?”
Diệp Nhĩ sững người, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nhìn không ra, Dạ Huy Nguyệt còn chơi quy tắc ngầm?
Haha…
Nở nụ cười lạnh lùng.
“Hôm nay cô còn muốn theo phong cách “chị đại” à? Nhưng mà, tôi nghe nói Dạ tổng rất trẻ, còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, cô khẳng định anh ấy thích kiểu như cô sao?”
Cúi đầu chỉnh lại váy trắng, “Tôi thấy Dạ tổng tinh lực dồi dào, lại chính trực trẻ trung, chắc thích kiểu em gái trong sáng hơn đấy?”
“Em gái trong sáng?” Trong mắt Diệp Nhĩ lộ nét châm chiếm, “Cô chắc không?”
“Cô!”
“Xem ra, Dạ tổng nổi danh đa tình, nên bị ruồi nhặng như cô đây bu vào?”
Diệp Nhĩ giống như vô tình, lại dỏng tai nghe.
“Đa tình không thì không rõ, vị Dạ tổng này rất kín tiếng. Nhưng cũng là đàn ông thôi, sao tránh được chuyện ăn vụng, tôi chỉ cần hùa theo là được rồi.”
“Xem ra kinh nghiệm của cô cũng phong phú lắm ha.” Diệp Nhĩ phủi ống tay áo.
Bạch Tâm nhìn cô một cái, cười sâu xa, “Cũng thường thôi.”
“À, sao cô không hỏi tôi là ai?”
“Hả… Cô không phải nghệ sĩ mới ký hợp đồng à?”
Chẳng nhẽ là người mẫu?
Tuổi tác không đúng lắm!
Lúc này, cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào, chàng trai cao thẳng như ngọc bước vào, bỗng dưng, dừng bước chân, trong mắt toát lên niềm vui.
“Vợ– Sao em lại ở đây?!”
Bạch Tâm run rẩy cả người, cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, thì ra, Dạ tổng thích cái kiểu này!
Vừa gặp đã gọi “vợ” rồi~
Thật sự là gọi tới điểm yếu trong tim cô!
“Dạ~~~” Cô ta dịu dàng đáp lại, nhìn về phía Diệp Nhĩ khiêu khích.
Thế mà dám ngồi ở chỗ giám đốc, cái người mới này đúng là tự tìm cái chết!
Nghiêm túc mà nói, cô nàng này và mình còn đang là quan hệ cạnh tranh, bớt được người nào hay người ấy!
Quay người một cái, làm ra vẻ nhào vào cái ôm của người kia.
Ai dè, Dạ Huy Nguyệt chưa từng nhìn cô ta, nhanh chóng đi tới phía sau bàn làm việc, trong mắt mừng rỡ ngập tràn.
Mới sáng ra đã bị mấy người trong công ty bắt đi họp, sau đấy phải tiếp khách bữa cơm xã giao, trở lại công ty, chưa được nghỉ tí nào, lại bắt đầu phê duyệt tài liệu, thấy sắp tan làm rồi, kho đạo cụ lại xảy ra vụ cháy nhỏ, một công nhân vị thương, anh phải đứng ra kiểm tra, cùng bày tỏ thăm hỏi.
Cả một ngày dài, anh phải chạy như con quay, không biết mệt mỏi mà xoay tròn.
Mấy lần định gọi điện thoại gọi cho cô, lại bị bao việc cuốn lấy.
Anh đã chuẩn bị xong thoả hiệp rồi, trái tim Diệp Nhĩ có cứng đến đâu, cũng là thịt cả, anh không tin ủ mãi mà chẳng ấm.
Quả thật, làm đàn ông, cúi đầu trước chẳng dễ dàng.
Nhưng ai bảo anh lại yêu say đắm cô gái này chứ?
Đắm chìm vào rồi…
Không dứt ra nổi!