Chương 11

[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Bạch Tâm trợn tròn mắt.

Chuyện này là sao?

Vợ?

Trong lòng Dạ Huy Nguyệt bây giờ đều là Diệp Nhĩ, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đi quan tâm người khác nữa?

Cô gái nhỏ quyến rũ đang đứng trước mặt trông chả khác gì là không khí.

Rốt cuộc thì tất cả đều vô ích.

“Đến rồi sao?” Đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng ẩn giấu một nét sắc sảo.

Dạ Huy Nguyệt đứng dậy, nở nụ cười gian xảo, đến bên cạnh cọ cọ vào sau gáy của người phụ nữ, vị chủ tịch hống hách lập tức như biến thành một chú cừu non.

“Xảy ra một chút chuyện, anh mới xử lý xong rồi. Vợ yêu, sao em lại đến đây?”

Diệp Nhĩ liếc nhìn anh một cái, “Em không được phép đến đây à?”

“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em.” Nhưng mà, nếu như cần thiết, he he… anh ấy không ngại mà nói những lời lấy lòng.

“Anh nói xem, chuyện này là thế nào?” Diệp Nhĩ hất hàm lên, liếc mắt qua người phụ nữ đang đứng ngẩn ngơ trong phòng.

Dạ Huy Nguyệt lướt nhìn xung quanh và nụ cười tắt ngấm, “Cô là ai?”

Bạch Tâm không hề ngốc, ngược lại cô ta còn vô cùng thông minh.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của Dạ ổrn g trong phút chốc biến thành một con chó trung thành, nếu như bây giờ cho anh một cái đuôi chắc anh cũng có thể vẫy lên tới trời, Bạch Tâm cũng hiểu ra rằng để ngồi được lên chiếc ghế làm việc đó quả là một điều không hề dễ dàng.

Lại còn được gọi là “vợ”, nếu cô ta vẫn chưa hiểu được tình hình thì thực sự quá ngu ngốc rồi!

Dụ dỗ không thành công, ngược lại còn bị tóm ngay tại trận?

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ ửng hồng lập tức trở nên tái mét.

“Cô là ai? Tại sao lại ở văn phòng của tôi?” Đôi mắt của anh sắc bén, lời nói bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Em…” Bạch Tâm răng run lên cầm cập, cảm thấy vô cùng ân hận.

Nếu sớm biết anh ấy là hoa đã có chủ, lại còn rất chung tình, cho dù có chết cô ta cũng không dám đi bước đi này!

“Dạ tổng, chào anh.” Cô ta run cầm cập, cảm nhận thấm thía được nỗi đau đớn đang ấp đến, bây giờ Bạch Tâm mới lấy lại được dũng khí.

“Em là nghệ sĩ mà Tinh Huy mới ký hợp đồng, đã làm việc ở công ty được nửa tháng rồi nên muốn đích thân đến đây để gặp anh…”

“Là ai nhận cô?”

“Chị Vương, Vương Xuân Hoa.”

Ánh mắt hiện thoáng qua một màu đen tối biểu hiện sự chế giễu, “Thì ra là cô ta…..”

Bạch Tâm thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Dạ tổng, rất vui khi được gặp anh và cũng rất vinh hạnh khi được gia nhập vào đại gia đình Tinh Huy.”

Bên ngoài là một cô gái trong trắng, bên trong ẩn náu nhiều mưu mô.

Dạ Huy Nguyệt khẽ hừ nhẹ một tiếng, hơi nhếch nhẹ quai hàm, cũng thể hiện một biểu cảm giống như Diệp Nhĩ vừa cao ngạo vừa hiên ngang.

“Còn có việc gì nữa không?”

Giọng nói lạnh lùng, không có ý đưa tay ra bắt trả.

Bạch Tâm rút tay lại một cách ngượng ngùng, vẻ mặt khó xử, “Không, không có gì…”

“Vậy thì đi ra ngoài đi, đừng quên đóng cửa lại.”

Đối diện với vẻ mặt sắc lạnh của anh, Bạch Tâm hai chân bủn rủn, việc quyến rũ sếp chưa gì đã bị quăng lên đến tận chín tầng mây, nếu so với mong muốn đạt được mục đích, thì việc bảo toàn tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.

Đợi người đi xong, Diệp Nhĩ mỉm cười, sắc mặt cô còn thay đổi nhanh hơn cả lật sách.

“Mỹ nhân đưa tới tận cửa?” Lông mày khẽ nhướng lên, khóe môi nở nụ cười nhưng mắt lại không cười.

“Cuộc sống của tổng giám đốc công ty giải trí thật là nhiều màu sắc thú vị, ngay cả em cũng phải ngưỡng mộ đó nha.”

Mới nghe thì Huy Nguyệt chả có phản ứng gì, nhưng mà nghĩ lại thì trong lòng có chút gì đó cảm thấy ngọt ngào.

“Em… ghen rồi à?”

Diệp Nhĩ mí mắt giật giật cười lạnh: “Mơ hay lắm!”

Ngước mặt đứng dậy và vươn cánh tay dài trực tiếp ôm cô vào lòng, động tác đơn giản mà thô bạo.

Diệp Nhĩ không gạt ra được, trợn tròn mắt lên và chửi thầm tên lưu manh.

“Anh đoán trong lòng em nhất định là đang mắng anh.”

Ánh mắt hơi lóe lên, “Bớt đoán lại đi!”

“Mắng anh là côn đồ? Hay là lưu manh? Hả?” Nâng cằm cô lên, bốn mắt chạm nhau, hơi thở dồn dập.

“Đều không phải.” Cô buột miệng thốt lên.

“Chà chà…..” Dạ Huy Nguyệt làm bộ dạng như “thôi anh biết rồi”, nhìn rất là… gợi đòn!

“Buông, ra.”

Diệp Nhĩ rất giận dữ.

Phổi cũng sắp nổ tung rồi.

Cả ngày cô như người mất hồn, chỗ này không đúng, chỗ kia thì không hợp ý, đã thế lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại như mong chờ một điều gì đó mơ hồ.

Thôi được rồi, Diệp Nhĩ thừa nhận là mình đang nhớ Dạ Huy Nguyệt.

Nhưng mà anh thì lại tốt, chẳng có tí nào là tinh thần tiều tụy buồn bã cả!

Không chỉ tinh thần sáng láng, còn có cả mỹ nhân nũng nịu tìm tới cửa.

“Anh có buông ra không?”

“Không buông.” Vẻ mặt Dạ Huy Nguyệt dịu đi, “Vợ yêu ngoan, đừng giận nữa mà….”

“Giận?” Cô lạnh lùng cong môi, “Em giận gì chứ? Em làm gì phải giận anh?”

“Được, được rồi, em không giận, không giận…”

Diệp Nhĩ vung cánh tay đang bị kẹp chặt.

“Em hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc anh có buông em ra không?”

“Không buông! Không buông! Cứ không buông đó!”

Vẻ mặt kiêu ngạo và đầy sự chế giễu.

“Cô bé xinh đẹp kia thì không bắt, bắt em làm gì?”

“Em là người yêu của anh, không bắt em thì bắt ai?”

“Anh có tin là em kiện anh tội quấy rối không?”

“Quấy rối vợ của mình, chú cảnh sát sẽ chẳng quan tâm đâu…”

“Anh!”

“Còn nói là không ghen à, em nhìn em kìa?”

Diệp Nhĩ: “…”

Nới lỏng chiếc cà vạt, cởi bỏ nút cổ áo, người đàn ông dựa vào bàn làm việc, cuối cùng thì anh cũng đầu hàng rồi.

Diệp Nhĩ rút tay về, lườm anh một cái.

“Em nói xem, thừa nhận thích anh, có khó như vậy sao?”

Diệp Nhĩ tim đập loạn nhịp.

Lạch cạch – –

Tiếng bật nắp của chiếc hột quẹt vang lên, rất nhanh sau đó mùi thuốc lá sộc lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Nhĩ nhìn thấy anh hút thuốc lá, khói thuốc lượn trắng khắp phòng. Lông mày người đàn ông thấp thoáng trong làn khói, dường như nhuộm lên một vài sợi u sầu.

Cô cảm thấy đau lòng.

Trên đời này, không có ai đối xử tốt với ai như chuyện đương nhiên, cũng không có thứ tình cảm nào chỉ biết đòi hỏi nhận lấy và không biết đáp trả.

“Không khó.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh mắt của cô là vẻ mong manh yếu đuối nhưng không hề giả tạo, “Dạ Huy Nguyệt, em…”

Hơi thở như ngừng lại, làn khói thuốc đã tan.

“Em có tình cảm với anh.”

“Em vừa nói cái gì?! Em nói lại lần nữa đi!”

“Ui- Anh làm em đau hết rồi nè…”

“Vợ yêu ngoan, nói lại lần nữa đi mà!”

“Anh có thôi đi chưa!”

“Nói lại lần nữa đi mà ~”

Toàn thân cô phát run và nổi hết cả da gà: “Không nghe rõ thì thôi.”

Lời hay không nói lại lần thứ hai.

Người đàn ông nhếch mép cười, “Nghe rõ rồi, không phải là thừa nhận yêu anh đến chết đi sống lại à!”

“Thôi bớt tự tin quá đáng đi – không biết xấu hổ!”

“Không phải em vừa nói yêu anh lắm sao?”

“Hơ – Em chỉ nói là có tình cảm với anh thôi! Có tình cảm! Ai nói yêu anh lắm? Ách.”

“He he he – Vợ yêu, nói giỏi lắm, lần này anh nghe rõ rồi.”

“…”

Ngày thứ hai, Diệp Nhĩ ngồi trên chuyến bay bay đến New York, vừa lên máy bay là cô đã chìm vào giấc ngủ.

“Gigi, sếp có vẻ rất mệt mỏi nhỉ?”

“Suỵt, hậu quả của sự ham mê quá độ đó…”

Một trận cười lại vang lên.

Trong vài ngày tới, Diệp Nhĩ sẽ phải chuyên tâm cho việc bố trí và sắp xếp buổi biểu diễn, cô bận bịu đến nổi đầu óc quay cuồng.

Ngày thứ ba thì Dạ Huy Nguyệt cũng đã bay đến.

“Vẫn còn ba ngày nữa mới tới buổi biểu diễn, anh nhàn rỗi đến như vậy sao hả?” Bay đến sớm nhiều ngày vậy như vậy làm gì.

Khóe miệng ai kia cười tươi rạng rỡ, “Không phải là quá nhàn rỗi, mà là nhớ em nên mới đến…..”

Đôi mắt đầy ẩn ý cùng với nụ cười tựa như đóa hoa mùa xuân vô cùng quyến rũ.

Diệp Nhĩ không thèm để ý tới anh, cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy.

“Đi ăn gì trước đi?”

“Đi về khách sạn trước,” hơi ngừng lại rồi nói tiếp, “Vợ à, anh nhớ em lắm rồi…”

“Ban ngày ban mặt mà cũng có thể làm loạn, ngoài Dạ Huy Nguyệt anh ra thật sự chẳng có ai!”

“Chị anh đã gọi em chưa?”

“Chưa.”

“Chị ấy đáng ra là phải đang ở New York rồi chứ nhỉ…”

Dạ Huy Nguyệt nói quả không sai.

Lúc này Dạ Cô Tinh thực sự đang ở New York, cô không đợi được đến trước ngày biểu diễn mới đi, chỉ vì cô đã nhận được cuộc điện thoại của Anh Tử Lạc.

Sau khi xuống máy bay, cô lên xe Liên Minh Tử Thần cử đến đón.

“Ngân Nguyệt?”

“Cô Dạ, đã lâu không gặp.”

Dạ Cô Tinh tháo kính râm và khẩu trang, chỉnh trang lại tóc tai, rồi mới mỉm cười: “Quả thực là đã lâu không gặp…”

Lông mày Ngân Nguyệt nhếch lên.

Năm đó nếu không được người phụ nữ này nể tình nương tay, thì anh ta đã chết từ lâu rồi.

Trong thời gian qua, anh ta một lòng một dạ hỗ trợ cho Anh Tử Lạc ngồi vững trên vị trí lãnh đạo này, đồng thời còn phải hết sức đề phòng những thủ đoạn ám sát từ Anh Tử Lạc, cuộc sống vô cùng khốn khổ.

Xét cho cùng, anh ta cũng có mối quan hệ rất thân thiết với Rio. Anh Tước Tự bị giết, Rio đã phải dùng mạng sống của mình để trả giá, nhưng anh ta vẫn đang còn sống, Anh Tử Lạc muốn lấy mạng anh ta, cũng không phải là chuyện mới ngày một ngày hai.

Năm đầu tiên, suýt nữa thì anh ta đã chịu không nổi.

Mà tất cả những điều này đều là tác phẩm của người phụ nữ trước mặt!

Khi đó, cô nói, “Sống còn khó hơn chết.”

Ngân Nguyệt cũng đã từng nếm trải hết những cảm giác khó chịu đó.

Trong tiềm thức, anh ta có một nỗi sợ hãi đối với người phụ nữ này.

“Mấy năm qua, anh đã đóng góp không ít thành quả cho Liên Minh Tử Thần, giờ thì anh cảm giác thế nào khi đã đứng ở vị trí dưới một người trên vạn người?”

Cô hỏi một cách nhẹ nhàng, nhưng Ngân Nguyệt nghe thấy thì tim đập liên hồi.

“Tôi không dám. Hiện tại các việc của tổ chức, toàn bộ đều do cô chủ phụ trách, tôi chỉ là ở bên cạnh để phụ giúp thôi.”

“Vậy sao?”

Bỏ lại một câu hỏi mang nhiều tầng ý nghĩa, Dạ Cô Tinh không nói thêm gì nữa.

Ngân Nguyệt mím môi, tiếng nhịp tim đập vang lên như tiếng trống đánh.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì xe đã chạy đến vùng ngoại thành, chiếc xe yên ả tiến thẳng vào một căn biệt thự.

Anh Tử Lạc đã đứng đợi sẵn trước cửa, sắc mặt trang nghiêm.

Dạ Cô Tinh cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cuộc gặp mặt này chính là do Anh Tử Lạc chủ động đề xuất.

“Dì nhỏ, đi vào đây với con.”

Hai người bước vào căn biệt thự, đi qua cửa sau vào núi.

Sau khi đi thang máy xuống thì đến một mê cung nằm sâu dưới lòng đất.

Mở cánh cửa hẹp ra, tầm nhìn ngay lập tức được mở ra.

Xung quanh toàn bộ là những ngôi nhà kiến trúc được bố trí san sát nhau, mang đậm phong cách kiến trúc Gothic khỏe khoắn và có nét cổ kính sang trọng.

Đây chính là trụ sở của Liên Minh Tử Thần.

Ẩn trong ngoại ô và núp dưới lòng đất.

Cả hai người đi thẳng đến trước một tòa kiến trúc hình lăng trụ sáu cạnh.

Đi qua hàng loạt thiết bị nhận dạng vân tay và xác minh đồng tử, cánh cửa mới từ từ mở ra, một bầu không khí cổ kính đang dần được hé lộ.

Dạ Cô Tinh bước vào trong, nhịp đập trong máu cô đang chấn động lên cấp thừa số, như thể cánh cửa này đang mở ra một sự thật đã bị nghi ngờ từ rất lâu!

Lướt mắt nhìn xung quanh, là các dãy giá sách cao được sắp xếp theo quy cách ngăn nắp. Ở nơi cao nhất trong căn phòng trống trải, một màu u ám rọi xuống phía dưới dường như đang vướng víu một tầng oán hận.

“Liên Minh Tử Thần đều phải lưu trữ thông tin người mua, nội dung giao dịch và kết quả giao dịch vào tập tin hồ sơ mỗi khi nhận được đơn đặt hàng kinh doanh để làm cơ sở xác minh.”

Anh Tử Lạc nói giọng trầm ấm.

“Năm đó, sư phụ của Dì….”

“Đã tra được rồi.”

Anh Tử Lạc bước lên bậc thang, lấy ra 1 cuộn giấy màu vàng ở hàng thứ ba cột hai đưa vào tay của Dạ Cô Tinh.

“Đều có ở trong đây.”

Cởi dây ruy băng và từ từ mở cuộn giấy ra, ánh mắt Dạ Cô Tinh liếc qua nhìn, sắc mặt hơi trầm xuống.

Thời gian thỏa thuận: Ngày 27 tháng 6 năm 2010.

Người thỏa thuận: John Routh

Nội dung giao dịch: Ám sát Dạ Cơ Sơn.

Thù lao: 10 triệu đô.

Kết quả: Trống.

Ở bên phải phía dưới có một chữ ký của người thỏa thuận.

“John Routh…”

Dạ Cô Tinh từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe qua cái tên này.

“Dì nhỏ, dì biết người này không?”

Cô lắc đầu, “Có khi nào là dùng tên giả không?”

“Nhất định không phải.”

“Sao con lại nói như vậy?”

“Đối với những giao dịch kinh doanh được ghi chép vào hồ sơ, mỗi đơn hàng đều là giao dịch lớn trên một triệu. Liên Minh Tử Thần đã có quy tắc rõ ràng, đơn hàng lớn bắt buộc phải để lại tên, với lại phải xác minh xong mới bắt đầu thực hiện. Nói cách khác thì danh tính người này không phải là giả.”

Dạ Cô Tinh liếc nhìn sang cột quốc tịch: “Người Thụy Điển?”

“Đúng vậy. Con có cử người điều tra qua, đó là một thương gia lớn, người độc quyền ngành đóng tàu trong những năm trước, và hiện nay nó đang vươn ra lĩnh vực năng lượng.”

“Ý con là… người này có liên quan tới hoàng gia Thụy Điển?”

Anh Tử Lạc nhún vai, “Nếu không thì ông ta sẽ không có cơ hội mà kiểm soát được ngành nghề ảnh hưởng tới dân sinh của cả quốc gia.”

“Kẻ đứng đằng sau ông ta là ai?” Ánh mắt thoáng hiện lên tia sắc bén.

“Là hoàng hậu Sylvia.”

“Con chắc chắn không?”

“John Routh chính là người của bà ta!”

Hai mắt Dạ Cô Tinh nhíu chặt, cô thực sự không thể ngờ được, hoàng hậu của một nước, lại đi sát hại thường dân của một nước khác như Dạ Cơ Sơn?

Mười năm trước…

Đợi một chút!

“Lúc đó, thầy đã biết được tung tích của hai cây cỏ Long Dương rồi, dự định thu xếp cho mười lăm người các con xong sẽ đi về phía nam Hong Kong, trước khi đi lại bị Liên Minh Tử Thần bao vây đuổi giết….”

Cỏ Long Dương….. Nữ hoàng Thụy Điển… Nina Ives!

Giữa những ánh đèn lấp lánh, dường như Dạ Cô Tinh đã tìm được manh mối, nhưng lý trí lại tìm cách lẩn tránh.

Không…. Không phải đâu…

“Dì nhỏ, dì không sao chứ ạ?”

Dạ Cô Tinh quơ tay.

“Dì không sao, không cần quan tâm đến dì đâu.”

Hai người bước ra khỏi căn phòng, Da Cô Tinh tiện tay cầm luôn cuốn tài liệu.

“Lạc Lạc, hiện giờ Liên Minh Tử Thần được quản lý rất tốt, đúng là không thể phủ nhận công sức của con được.”

Hơn một năm không gặp, Anh Tử Lạc không còn là đứa trẻ bốc đồng và liều lĩnh như thuở ban đầu, cô ấy giờ đây đã là bá chủ của một phương, có lãnh thổ riêng và cũng đã xây dựng lên vương quốc của riêng mình.

Nét ngây thơ trong đôi mắt đã mờ đi, thay vào đó là nét quyến rũ xinh đẹp của một người phụ nữ trưởng thành.

Thông minh xinh đẹp không gì sánh bằng.

Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy vui vẻ và hài lòng kiểu như “cô con gái nhà mình đã trưởng thành rồi”.

“Con và Minh Chiêu tiến triển đến đâu rồi?”

Cô hỏi một cách thẳng thừng.

Tai của Anh Tử Lạc đỏ lên và mắt hơi nhíu lại nhưng lại không mang điểu bộ của một đứa con gái nhút nhát, thẹn thùng.

Quả là có tiến triển…

“Việc nên làm hay việc không nên làm, cũng đều làm rồi.”

Dạ Cô Tinh không cảm thấy ngạc nhiên.

“Vậy hai người dự tính như thế nào?”

Ánh mắt xẹt ngang một tia bối rối, cô có chút khó hiểu nhìn sang Dạ Cô Tinh: “Dự tính gì ạ?”

“Con và anh ta định sống cách xa nhau như thế cả đời hay sao?”

Anh Tử Lạc ở nước Mỹ xa xôi, còn Minh Chiêu thì lại đang ở bên cạnh An Tuyển Hoàng, đừng nói đến việc ở cùng nhau, chỉ là gặp mặt nhau cũng đã khó rồi.

“Hai người muốn ở bên nhau thì một trong hai phải có người nhượng bộ. Dì hy vọng rằng con sẽ chuẩn bị tâm lý, đừng lún quá sâu vào.”

“Dì nhỏ, con cảm ơn dì…”

“Con gái ngốc này, những lời này của dì không phải chỉ là nói miệng, đối với con, dì còn phải có trách nhiệm.”

“Bởi vì cha con sao?”

“Có lẽ là như vậy…”

Năm đó, con dao găm mà Anh Tước Tự tặng, cho dù có tới kiếp sau cô vẫn luôn ghi nhớ trong tim. Chính nó đã cùng cô sát cánh chiến đấu, và cứu mạng sống của cô.

“Con nhớ giữ gìn sức khỏe, dì phải đi trước đây.”

“Con…” Anh Tử Lạc cắn ngôi, có chút ngập ngừng do dự.

“Có chuyện gì thì nói đi, hay là đợi đến khi dì đi rồi con mới mở miệng hả?”

“Hì hì… Dì nhỏ, dì thật là tốt.” Trong giây phút đó cô bỗng biến thành một cô gái thẹn thùng.

Dạ Cô Tinh cảm giác bất lực, dù gì cô ấy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

“Thôi bớt nịnh nọt lại, nói chuyện chính đi.”

“Dì có thể… xin dượng nhỏ cho tên đầu lạnh kia nghỉ phép được không, con, con nhớ anh ấy rồi…”

Từ lần trước gặp mặt, giờ cũng đã gần nửa năm trôi qua.

Ngoài trừ gọi video, cơ hội gặp mặt của hai người càng ngày càng ít dần.

“Dì sẽ cố gắng….”

Cô nhóc này!

Dạ Cô Tinh rất bình tĩnh, chỉ là cuốn dữ liệu trong tay đã bị cô nắm chặt trong tay.

Ngân Nguyệt đưa cô trở về khách sạn, vừa vào cửa cô đã lập tức bấm số điện thoại của Dạ Thất.

“Dạ Thất, là em đây…”

“Hả? Nhất Nhất?” Giọng nói hơi trầm xuống, có một chút nghẹt họng.

Dạ Cô Tinh liếc nhìn thời gian, “Em đánh thức anh à?”

“Không sao. Em nói đi, tìm anh có việc gì vậy?”

“Anh hiểu biết được bao nhiêu về hoàng gia Thụy Điển?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, như đang sắp xếp lại ngôn từ, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

“Khó nói lắm sao?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Như vậy là ý gì?”

“Anh chỉ có thể nói là hoàng gia đó phức tạp hơn em nghĩ rất nhiều”

Dạ Cô Tinh trầm lặng.

Ở đầu dây bên kia, Dạ Thất đã tỉnh ngủ, “Sao tự nhiên em lại đi hỏi chuyện này?”

“Năm đó, người đứng sau vụ Liên Minh Tử Thần để truy sát sư phụ có mối liên quan với hoàng hậu Thụy Điển.”

“Sao có thể như vậy được?!”

“Khó tin lắm đúng không?” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía đằng xa, ánh mắt hiện lên một sự tối tăm sâu thẳm, “Nhưng, đó là sự thật.”

“Hoàng hậu Sylvia?! Không thể nào…”

“Dạ Thất, anh nói hết những gì anh biết đi.”

“Người phụ nữ kia cao quý như một pho tượng phật, ngay cả khi nở nụ cười cũng vô cùng dịu dàng ấm áp, làm sao có thể liên quan đến bà ấy được?”

Dạ Thất dùng lý trí bác bỏ.

Trong ký ức, người phụ nữ đó cao quý và nhân hậu xuất hiện như một nữ thần trong trái tim của người dân Thụy Điển.

Anh ấy từng gặp bà ta trong một lần dự tiệc, có thể nói…

Nhìn vào toàn bộ hoàng tộc của châu Âu, chỉ có bà Sylvia là xứng đáng với danh nghĩa “mẫu nghi thiên hạ”.

“Sau khi sắp xếp dữ liệu, gửi nó vào mail của em. Càng sớm càng tốt.”

“Được.”

Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy đau đầu.

Xa xa, những ngọn núi nhấp nhô, sương mù dày đặc, có cảm giác bình yên trước cơn bão.

Phỏng đoán đó….

Tốt nhất đừng trở thành sự thật!

Nhấn Mở Bình Luận