Sau Khi Bị Cướp Đi Tất Cả, Tôi Trở Lại Như Một Vị Thần
Đây là điều mà Mục Dã không muốn thấy.
Cậu ta không chỉ không làm Tư Phù Khuynh xấu mặt trong cuộc đánh giá ngày hôm nay, mà thay vào đó, cô ta còn ném cậu ta vào lớp F, bỏ lỡ phần trình diễn bài hát chủ đề.
Bây giờ có thể nói rằng cậu ta ghét Tư Phù Khuynh đến tận xương tuỷ.
Nhưng Tư Phù Khuynh thật sự là một công cụ để tăng mức độ nổi tiếng của , cô ta rất hữu ích với Truyền thông Thiên Lạc và nhóm chương trình, trước mắt không thể động đến.
Bằng không, cậu ta đã cho cô ta biết tay từ lâu rồi.
Mục Dã nắm chặt tay, đôi mắt lạnh lùng.
Mèo mù gặp chuột chết.
Lộc Yếm nheo mắt, trong mắt dấy lên sự nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh: "Chúng ta chuyên tâm huấn luyện, cho dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của công ty?"
Mục Dã nghe xong, bật cười: "Công ty sẽ không cho phép chương trình mắc sai lầm."
Truyền thông Thiên Lạc là công ty giải trí hàng đầu ở Đại Hạ, có thể nói bọn họ nắm giữ một phần ba huyết mạch của giới giải trí.
Nếu Tư Phù Khuynh rời khỏi Truyền thông Thiên Lạc, căn bản không còn chỗ tồn tại trong giới giải trí.
Hơn nữa, cậu ta nghe nói Tư Phù Khuynh đã ký những điều khoản ngang ngược nhất với công ty, và số tiền bồi thường thiệt hại khi chấm dứt hợp đồng là chín số, ngay cả khi cô ta bị bán cũng không đủ khả năng chi trả.
Đời này Tư Phù Khuynh cũng đừng hòng thoát khỏi Truyền thông Thiên Lạc.
Tâm tình Mục Dã dễ chịu hơn một chút, đang muốn tiếp tục luyện tập, nhưng lại nghe Lộc Yếm lạnh lùng nói: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở buổi sát hạch?"
Biểu cảm của Mục Dã đông cứng, cậu ta vội vàng giải thích: "Yếm ca, tôi chỉ không ngờ con mèo mù như Tư Phù Khuynh sẽ nhận ra âm vực của tôi."
"Đó là bởi vì cậu không đủ thực lực." Lộ Yếm cau mày: "Ban đầu cậu ở lớp A, chúng ta cùng nhau chèn ép Tạ Ngọc, bây giờ chỉ còn lại mình tôi."
Mục Dã mím môi.
Sau khi tập đầu tiên phát sóng, Truyền thông Thiên Lạc đã ra lệnh cho họ không được để Tạ Ngọc có được vị trí dẫn đầu.
Nhưng nhân khí của Tạ Ngọc thật sự quá mạnh, gần như là tốt nhất.
Ngay cả khi Lộc Yếm đã có một lượng lớn người hâm mộ trước khi trở về nước, nhưng ngay cả sự quảng bá của Truyền thông Thiên Lạc cũng không áp đảo được Tạ Ngọc.
Mục Dã hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, sau vài tập của chương trình, người hâm mộ của Tạ Ngọc sẽ tăng lên đến mức nào.
"Được rồi, cậu đến lớp F và dán mắt vào Hứa Tích Vân, cậu ta thân với Tạ Ngọc." Lộ Yếm có ý riêng: "Tạ Ngọc có vẻ như rất xem trọng cậu ta."
Không thể động vào Tạ Ngọc, vẫn có thể động vào Hứa Tích Vân.
Nghe câu này, Mục Dã cảm thấy không cam tâm, cậu ta nhéo lòng bàn tay, chỉ có thể đồng ý: "Vâng, anh Yếm."
***
Bên này, nhận được thông tin chính xác, Phụng Tam do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Cửu ca, anh thật sự không muốn điều tra tiếp sao?"
Tư Phù Khuynh mà họ nhìn thấy khác với những gì được mô tả trong thông tin đến mức có thể nói là không cùng một người.
Nhưng anh ta có thể chắc chắn, đây không phải nguỵ trang hay có công nghệ cao nào khác.
Nếu nói Tư Phù Khuynh đã ẩn náu trước đó, thì nó đã được giấu quá kín.
Mạng lưới tình báo của họ cũng nên được thay đổi.
Phụng Tam bắt đầu tưởng tượng cảnh một số anh em bị đánh đập dã man.
Úc Tịch Hành nhận lấy chén trà, trấn tĩnh nói: "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, đã dùng, ta sẽ không tra."
Phụng Tam mím môi: "Cửu ca, nếu Tư tiểu thư là...."
Lời nói đến đây, anh ta dừng lại, không tiếp tục nữa.
Bên cạnh Úc Tịch Hành không bao giờ thiếu những mật vụ và sát thủ muốn giết anh.
Thật trùng hợp, loại người này cũng rất giỏi nguỵ trang.
Dù sao thì thân thủ của Tư Phù Khuynh quá đáng sợ.
Mặc dù sự hảo cảm dành cho Tư Phù Khuynh ngày càng tăng nhưng Phụng Tam vẫn rất lo lắng.
"Yên tâm đi." Úc Tịch Hành hơi nhướng mày, như đang cười nói: "Có tiền, cô ấy sẽ đến."
Phụng Tam "......"
Cửu ca thật đúng là hiểu rõ Tư tiểu thư.
"Tối nay đi đón cô ấy." Úc Tịch Hành bình tĩnh nói: "Sáng mai bốn giờ ba mươi xuất phát, Tinh Vân đã liên lạc rồi, đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi là được."
Phụng Tam nghiêm túc: "Vâng"
Lần này đến Diêm Thành gặp thầy phù thuỷ là chuyện lớn, bất kể ở Tư Cửu thành hay Trung Châu, họ đều giữ bí mật.
Nhưng kể cả như thế, tin tức đã bị tiết lộ một ít, không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm trên đường đi.
Phùng Tam khẽ thở dài, không biết khi nào chân Cửu ca mới lành.
***
Một giờ ba mươi, xe của Tả Huyền Ngọc đã đến nhà tang lễ.
Ở trung tâm của phòng tang lên là một chiếc quan tài được chạm khắc từ gỗ lim với những sợi chỉ vàng, phía trên là ảnh của ông cụ Tả.
Tư Phù Khuynh đứng ở cửa, vừa mới nhìn qua, đột nhiên có cảm giác ghê tởm.
Kỳ quái.
Đôi mắt hồ ly khẽ nheo lại, vẫn tiến lên, thắp ba nén nhang cho ông cụ.
Người phụ trách nghe nói người của Tả gia đã đến, lập tức đích thân ra nghênh đón: "Thì ra là Huyền Ngọc tiểu thư, tiểu thư có dặn dò gì không? Mọi thứ cần cho tang lễ của Tả lão gia đều ở đây."
"Khuynh Khuynh muốn đến gặp ông nội." Tả Huyền Ngọc nhẹ nhàng nói: "Vì vậy, quan tài cần được mở ra."
"Mở quan tài?" Nghe thấy từ này, người phụ trách đột nhiên cau mày, có chút kháng cự trong mắt nhìn Tư Phù Khuynh.
Bất cứ ai từ tiếp xúc với Tả gia đều biết Tả lão gia đối tốt với Tư Phù Khuynh như thế nào, ông sẽ cho cô những gì cô muốn.
Bây giờ Tả lão gia đã đi, Tư Phù Khuynh vẫn chưa an phận, muốn quấy rầy linh cữu của ông cụ.
Thật sự đã nuôi một con sói mắt trắng.
Nhưng kể từ khi Tả Huyền Ngọc nói, người phụ trách chỉ còn biết vâng lời, ra lệnh mở quan tài.
Có một người quản lý tang lễ đã sắp xếp di thể của Tả lão gia và thay quần áo cho ông trong một thời gian dài.
Tư Phù Khuynh tiến lên, lông mày nhíu một cái.
Tả lão gia thật sự chết vì bệnh, nhưng tướng mạo này, khí vận của ông đã cạn kiệt.
Cô không dồn hết tâm trí học phong thuỷ, chỉ là lúc ở sư môn nhàm chán, nên cùng Ngũ sư huynh học mấy cái sơ sài.
Một số cái đơn giản cô có thể nắm được trong tay.
Tư Phù Khuynh cúi đầu, trong mắt có chút suy tư.
Khí vận rất quan trọng.
Khi khí vận của một triều đại cạn kiệt, cũng đã đến lúc bị diệt vong.
Giống như luôn có cuốn sử sách không chính thức nói rằng nếu Vương triều Đại Hạ không có sự xuất hiện của một ngôi sao như Dận Hoàng để xoay chuyển tình thế, thì nó đã bị huỷ hoại bởi khí vận.
Có người rất giàu và có người rất nghèo vì khí vận khác nhau.
Cô nhớ tới lời của Ngũ sư huynh, khí vận có thể bị lấy đi.
Nhưng lấy đi khí vận dù sao cũng là trái với quy luật tự nhiên, sẽ có sự trừng phạt tương ứng.
Cái chết của ông nội lần này rõ ràng là do bị phản ứng dữ dội.
Ông ta lấy mất khí vận của ai?
Đôi mắt hồ ly của Tư Phù Khuynh hơi nheo lại, hơi cúi xuống, khi đang chuẩn bị xem xét kỹ hơn, lại bị một bàn tay nắm lấy vai.
"Trong số ít người chúng ta, ông nội thích cô nhất, hiện tại ông nội đã không còn, ngươi nói muốn đi gặp ông nội, tôi còn tưởng cô đi bái kiến ông ấy, nhưng bây giờ cô làm gì?" Tả Huyền Ngọc lạnh lùng nói: "Tư Phù Khuynh, tôi quá thất vọng về cô.".