Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
Đường Lê nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi dùng sức hết mình, lập tức nện đối phương bất tỉnh, để lúc này bế cậu vào phòng y tế không có cảnh báo ooc.
Một mặt lại sợ đập đến Tề Diệp não xuất hiện vấn đề gì, đến lúc đó cô cũng trực tiếp thành pháo hôi đi go die theo.
Cmn.
Lại toàn chuyện gì đâu không vậy trời?
Lúc đó cô bị Tống Đào chọc điên, lại thêm Tống Đào đứng đằng trước cao lớn như voi ma ʍút̼, cô làm sao thấy được Tề Diệp ở đằng sau?
Cho nên nện một phát xong, Tống Đào sợ hãi nghiêng người né, không ngờ tới cuối cùng quả bóng lại trúng Tề Diệp.
【Mẹ nó, cmn mi không phải là cảm giác được vị trí của Tề Diệp à? Tại sao vừa rồi lúc ta đập ngươi không ngăn cản? 】
Hệ thống vốn đang giả chết, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị giận chó đánh mèo.
Nó nghẹn họng, nếu bây giờ nó là cái hình người thì nhất định sẽ cho Đường Lê một cái liếc mắt.
【Ký chủ thân mến, chúng ta nói đạo lý một chút ok? Trước hết, tiết thể ɖu͙ƈ hôm nay là để đi theo cốt truyện. Cốt truyện viết là lúc thi đấu cô một mực nhắm vào Tề Diệp, tất cả bóng phát đi từ cô phải hướng Tề Diệp mà nện, nếu không sẽ bị ooc. Cuối cùng, ai mà ngờ Tống Đào nghe lời như thế, mỗi một lần bóng tới đều ngăn cản. 】
【Lúc đó cũng sắp hết tiết, một quả cũng không nện trúng Tề Diệp, đoạn kịch bản này liền bị phế. 】
Ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, đập trúng Tề Diệp là phù hợp với nhân thiết và cốt truyện, khỏi cần nhắc nhở.
Đường Lê cũng biết mình gây sự vô lý, chuyện này không thể trách hệ thống. Là chính cô xúc động nổi máu điên.
Cô trầm mặc nửa ngày, nhìn xuống thiếu niên xanh xao tái nhợt trong vòng tay mình.
Mùa hè nắng chói chang, khi đi ngang qua cây đa bên đường, những đốm sáng từ kẽ lá rơi xuống rắc lên người cậu, tựa như sắp hóa thành đốm sáng rồi biến mất.
Mong manh lại đẹp đẽ.
【… Vậy ngươi nhìn xem cậu ta có bị thương nặng không? 】
Hệ thống có thể kiểm tra đo lường đại khái tình trạng cơ thể của nhân vật chính, giống như trước đây nó có thể nhìn ra cậu bị hạ đường huyết. Nhưng nếu kiểm tra sâu hơn thì lại không được.
【Tôi thấy ở đây trạng thái hiển thị là bất tỉnh, cụ thể thì tôi không tra được. Nhưng nhìn chung nhân vật chính có hào quang bảo vệ của nhân vật chính, thương tích quá nặng sẽ tự động suy yếu. Nhưng đề phòng nhỡ đâu, cô vẫn là nên đưa cậu ta đến phòng y tế xem một chút đi. 】
Nghe hệ thống nói như vậy, sắc mặt Đường Lê trầm hơn, tăng tốc bước đến phòng y tế.
Cũng giống như lần trước Tề Diệp bị ngất ở sân thể ɖu͙ƈ, cô bế Tề Diệp nên không thể dùng tay mở cửa, còn vì sốt ruột, thế là dùng chân trực tiếp đạp cửa ra.
“Lão Bạch!”
Lão Bạch, hay còn gọi là Bạch Lịch, là bác sĩ của trường Nhất Trung Nam Thành. Lúc này không có học sinh nào đến, anh ấy thường ở trong một gian nhỏ nằm ngủ gật trêи giường.
Nghe được cửa bị đá văng dọa cho giật mình một cái, vội mở rèm nhìn về phía cửa.
“Đường Lê, em mỗi lần tới có thể gõ cửa hay không, cứ kiểu này sớm muộn gì cũng sẽ hù chết t…”
Cau mày nhăn nhó nói được nửa chừng thì nhìn thấy thiếu niên được Đường Lê ôm trong ngực.
“Đây không phải là Tề Diệp lần trước em bế tới à? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Lê ôm Tề Diệp đi tới giường nhỏ, sau khi đặt cậu xuống mới đưa tay lên lau mồ hôi trêи trán.
“Bị em dùng bóng chuyền đập vào đầu.”
“Mau đi xem tình trạng của cậu ta có nghiêm trọng không, nếu không ổn, em trực tiếp đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Lão Bạch bước tới nhìn nơi Tề Diệp bị đập.
Đường Lê ở bên nhìn thấy anh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cô bất giác căng thẳng.
“Thế nào? Bị thương rất nghiêm trọng à?”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi sưng lên rồi rách một chút. Chỉ cần băng bó thoa thuốc là được.”
“Vậy biểu hiện của thầy vừa rồi là thế nào, em còn tưởng rằng hắn một giây sau sẽ go die luôn.”
Lão Bạch ngước mắt, mặt không cảm xúc lườm Đường Lê một cái.
“Bởi vì em nói vết thương là do em đập, lấy sức lực kia của em mà chỉ bị rách da một chút, điều này xác thật rất khó hiểu.”
“…Hừ, cmn thầy đây là ước gì chết người có đúng không?”
Đường Lê nghe Tề Diệp không sao thì thở phào nhẹ nhõm, cô sợ người bên kia lát nữa tỉnh lại nhìn thấy mình, đang định rời đi.
Lão Bạch trước một bước mở miệng gọi cô.
“À này, thầy giúp cậu ấy xử lý vết thương xong thì có chuyện phải đi ra ngoài. Em ở lại giúp đỡ trông nom đi. Nếu có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho thầy, thầy sẽ chạy qua ngay.”
“Ài, không được, em không thể ở đây…”
“Em và bạn ấy còn mâu thuẫn chưa xong à. Đã hai ngày rồi không hòa giải? Lần trước ôm người qua, lại còn giận dỗi không cho thầy nói cho người ta biết. Bây giờ người là do em nện xỉu, em ở lại chăm tí không phải chuyện đương nhiên à? Nhóc con, làm người vẫn phải có chút trách nhiệm.”
Lão Bạch một bên đưa tay ra vỗ vỗ vai Đường Lê, nghiêm giọng nói.
“Còn có, nhân cơ hội này nói xin lỗi, sau đó có mâu thuẫn gì cũng nói ra hết đi.”
Cũng không đợi Đường Lê kịp phản ứng, anh đã bỏ đi.
Trước khi đi còn làm động tác cổ vũ, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi bị trừ đi vận khí, Đường Lê cảm thấy mình không gặp được chuyện gì tốt.
Cô rất muốn bỏ chạy, nhưng Tề Diệp là bị đập trúng đầu, nếu xảy ra chuyện gì hậu quả sẽ không thể cứu vãn.
Đường Lê ngồi bên giường, im lặng hồi lâu.
【Hệ thống, tôi ở lại đây có tính là ooc không? 】
Hệ thống cũng im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
【… Cô đợi tôi báo cáo về trụ sở hỏi thăm một chút. 】
Qua nửa ngày sau, âm thanh máy móc của hệ thống mới lại xuất hiện trong đầu Đường Lê.
【Tổng bộ nói trước đây không phải là chưa xảy ra tình huống này. Nhân vật chính là ý thức của thế giới này, mọi thứ đều ưu tiên tình huống của cậu ta. Lại thêm người này là cô đập, cô ở lại chăm nom cũng là hợp tình hợp lý. Chính là…]
【Chính là cái gì? 】
【Chính là về sau cô có thể còn xui xẻo hơn. 】
【…CMN. 】
Đây cmn không phải là thấu chi vận khí trước à?
Đường Lê tức giận đến mức nghiến răng, ánh mắt lại không tự giác rơi vào thiếu niên đang nằm trêи giường.
Nơi bị đập là sau gáy, thậm chí còn sắp trúng đến cổ. Da của cậu vốn đã trắng, cổ bị rách da được quấn bằng băng gạc, vết thương đã được băng lại nhưng vết đỏ trêи cổ vẫn chưa mờ đi.
Giống như hoa đào, vừa thuần khiết vừa khiến người nổi lên ɖu͙ƈ vọng.
“…”
Thật là quyến rũ nha.
Yêu thích cái đẹp là tâm lý chung của mọi người, Đường Lê kiềm chế không để ánh mắt rơi trêи cổ cậu nữa.
Lúc này mới phát hiện môi của Tề Diệp nhợt nhạt còn có chút khô nứt.
Vì là mùa hè, vừa rồi còn là tiết thể ɖu͙ƈ. Sau khi vận động kịch liệt như vậy, muốn không thiếu nước cũng khó.
Đường Lê dừng một chút, đứng dậy cầm chiếc cốc giấy đến bình đựng nước, sau đó lấy tăm bông thấm nước.
Cô vốn đang nghĩ chấm cho cậu một ít nước cho bớt khô môi, ai ngờ được vừa đặt bông đến miệng, môi cậu khẽ mấp máy.
Vì quá khát, theo bản năng cậu nhấp môi rồi vươn đầu lưỡi ra muốn lấy thêm nước.
Màu đỏ kia nhô ra, vừa vặn chạm vào đầu ngón tay của Đường Lê.
Ấm áp ướt át.
Dường như có dòng điện chạy qua đầu ngón tay, Đường Lê cảm thấy toàn thân tê dại, cuối cùng lan tràn đến tận xương đuôi.(Tác giả viết thế nha, editor vô tội:<<)
Nếu không phải nước quá nóng, cô sợ làm Tề Diệp bị bỏng.
Có khả năng giật mình tay run một cái đem nước đổ lên người Tề Diệp.
Đm đm đm đm đm!
Đường Lê cũng mặc kệ tăm bông còn đang đặt trêи môi Tề Diệp, nhanh chóng buông tay lùi về phía sau mấy bước, như đang trốn tránh hồng hoang dã thú gì đó.
Nhìn thấy người trêи giường không có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Lê thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm xuống đầu ngón tay vừa rồi bị thiếu niên đụng chạm.
Cũng không biết do mùa hè quá nóng hay lý do gì khác, cô vẫn còn cảm giác được nhiệt độ và xúc cảm khi chạm vào.
Mềm mại như một đám mây.
Đường Lê hít một hơi thật sâu, quyết định tạm thời giữ khoảng cách với đối phương.
Cô dạo này xui quá, kiểu có thể uống nước cũng mắc răng. Vừa rồi chắc cũng do vấn đề vận khí.
Nghĩ như vậy, cô kìm nén cảm xúc trong lòng để cho mình bình tĩnh trở lại.
Khi Đường Lê định đặt cốc xuống, thành thành thật thật ngồi ở một bên trông coi đối phương tỉnh táo lại.
Tăm bông vừa rồi còn ở trêи miệng Tề Diệp vẫn chưa rơi ra là do cậu vô thức nhấm nháp nước, nước trêи tăm bông đã không còn nhưng cậu vẫn không chịu nhả ra.
Xem như đồ ăn mà ngậm lấy, giống như định cắn cắn nhai nhai ăn vào bụng.
Đệt! Tăm bông là thứ cậu có thể ăn hả?!
Đường Lê không quan tâm cách đối phương xa gần thế nào, nhanh chóng vươn tay muốn lấy ra tăm bông cậu đang cắn trong miệng.
Tề Diệp đang hôn mê cảm thấy có người đang đoạt lấy kẹo que của mình thì nhíu mày, không những không nhả ra mà ngược lại còn cắn chặt hơn.
Cắn chặt như này căn bản lấy không ra được.
Đường Lê không có cách nào khác, đành phải để chiếc cốc trong tay cô ở bên giường, sau đó dùng một tay véo cằm anh để ép cậu mở miệng, tay kia tiếp tục lấy tăm bông ra.
“Phắc, mở miệng, cmn cậu mở miệng!”
Cô hạ giọng nghiến răng nghiến lợi mắng, thật vất vả đem tăm bông lấy ra một nửa, phát hiện nửa sau không thể lấy ra được.
Đường Lê tức giận điên người, nếu không phải Tề Diệp là nhân vật chính, với tính khí bạo lực của mình cô đã sớm ra tay đánh người.
Một người khắc chế thu liễm không dám dùng hết sức, sợ nắm rớt răng đối phương.
Một người ý thức không rõ, gắt gao cắn chặt miệng.
Hai người cứ như vậy giằng co, hồi lâu sau hệ thống không nhìn nổi nữa liền mở miệng lên tiếng.
【Cậu ta chắc là coi tăm bông này như kẹo hay gì đó, Tề Diệp rất thích đồ ngọt, đối với kẹo phi thường chấp nhất. Muốn để cậu ấy nhả ra hẳn là chuyện không thể.】
【Cmn vậy phải làm gì đây? Cũng không thể để hắn thật sự như vậy nhai nhai ăn nuốt xuống? 】
Đường Lê bực bội, hận không thể nắm cổ áo cậu đánh cho tỉnh.
【Cậu ta đã không nhả, cô có thể lấy thứ khác để thay thế. Tôi nhớ sáng nay cô xách một gói kẹo định kín đáo đưa cho Tề Minh, bất quá nhóc ấy không muốn. Cô lấy một viên nhét vào miệng cậu ta thử. Cậu ta ăn kẹo chắc sẽ buông lỏng ra. 】
Kẹo?
Ừ nhỉ, tại sao lại quên cái này.
Sau khi bị hệ thống nhắc nhở, Đường Lê mới thả tay đang nắm cằm Tề Diệp ra.
Rõ ràng là cô đã khống chế lực rồi, kết quả chỗ bị nắm vẫn đỏ lên, có chút làm nhục mỹ cảm* không thể giải thích được.
*(vẻ đẹp khi bị làm nhục)
Đường Lê không dám nhìn thêm, vội sờ túi lấy ra một viên kẹo.
May là khá dễ bóc, ngón tay xoạt xoạt mấy cái giấy kẹo đã rơi ra.
Cô cầm lấy viên kẹo nhét vào miệng Tề Diệp, quả nhiên sau khi cảm nhận được vị ngọt trêи đầu lưỡi, cậu buông lỏng tăm bông đang cắn chặt.
Đường Lê lợi dụng kẽ hở này nhanh chóng lấy tăm bông ra.
Nhưng sau khi ném tăm bông vào thùng rác cạnh giường, cô định đẩy viên kẹo trêи tay ra khỏi răng môi cậu rồi nhét vào trong miệng.
Tề Diệp mở miệng trước, không chỉ là viên kẹo mà đem cả tay Đường Lê ngậm vào cùng.
Hoàn toàn khác với lúc chuồn chuồn lướt nước hồi nãy, khoang miệng ấm áp của thiếu niên quấn lấy ngón tay cô.
Càng chết là lúc cậu ngậm kẹo vào còn vô thức ʍút̼ đầu ngón tay của cô.
Đường Lê cảm thấy trong đầu có hàng ngàn quả pháo hoa nổ tung, cả người không ổn.
Cô không nghĩ được chuyện gì khác, đưa tay đẩy Tề Diệp ra.
Đường Lê hoảng hốt, lùi lại một bước “rầm” một tiếng đụng phải cái góc tủ đầu giường.
Đụng vào chỗ vừa rồi đặt chiếc cốc xuống.
Nước cô lấy là nước nóng và giờ nước bên trong vẫn còn nóng bỏng.
Chiếc cốc bị đổ nước trực tiếp chảy xuống, một phần nước chảy lên mu bàn tay của Đường Lê.
Chỗ bị đụng trêи lưng đã đau, chỗ bị bỏng tay còn đau hơn.
Động tác này quá lớn, Tề Diệp đáy mắt chuyển động, lông mi run lên, mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại.
Đường Lê cơ thể nhanh hơn não, co cẳng chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, cô dựa vào tường như không đứng vững, há miệng thở dốc bình phục cảm xúc, sau đó cô mới chậm rãi ngồi trêи mặt đất.
Mu bàn tay bị nóng đỏ một mảng cô cũng không để ý, ánh mắt một mực khóa chặt tại đầu ngón tay còn mang theo đầm nước.
Xúc cảm kia, nhiệt độ kia, cùng với môi lưỡi đỏ tươi của Tề Diệp cùng nhau đánh thẳng vào ý thức của cô.
CMN!
Nam yêu tinh! Nam yêu tinh!
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Lê:… Nếu như ta có tội, xin cho pháp luật chế tài ta, mà không phải tìm nam yêu tinh đến câu dẫn ta.
Tề Diệp: Ăn ngon.