Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đầu dây bên kia không nói thêm gì, cũng không để Tề Diệp chuyển lời cho Đường Lê nói buổi tối anh mới có thể đến trường được.
Cúp điện thoại xong, thiếu niên vẫn có chút hoảng hốt, nhìn xuống màn hình điện thoại di động tối đen, lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang lau tay.
“Thế nào? Ai gọi tới? Là bạn của em ấy à?”
“… Hình như là anh trai của cậu ấy.”
“Anh trai? Đường Lê không phải là con một sao, từ lúc nào xuất hiện anh trai rồi…”
Anh không biết Đường Lê còn có một người anh họ, nghe Tề Diệp nói xong thì hơi nhíu mày.
“Vậy anh ấy nói với em cái gì?”
Đôi môi mỏng của Tề Diệp khẽ mím lại, nhớ tới vừa rồi nghe thấy giọng nói của cậu, thanh âm của người đàn ông kia bỗng lạnh xuống.
Anh ấy hẳn là cảm thấy sớm muộn gì Đường Lê cũng qua lấy lại điện thoại, đến lúc đó gọi hay gửi tin nhắn cũng được.
Không cần người ngoài chuyển lời giúp.
Nhưng hầu hết mọi người, bình thường gọi đến nếu đã đem chuyện nói ra rồi sẽ tiện thể để người nghe điện thoại chuyển lời hay nhờ vả gì đó.
Nhưng Ninh Lệ chỉ đơn giản cảm ơn rồi cúp điện thoại, cũng không dặn dò gì nữa.
Tuy còn chưa gặp mặt, Tề Diệp đã cảm thấy người anh trai này của Đường Lê cũng không thích gì mình.
Dù sau thì cậu luôn nhạy cảm với cảm giác của người khác.
Tề Diệp đang nghĩ gì Lão Bạch cũng không biết, chỉ để ý đến phần “mời phụ huynh”. Anh nhíu mày, như đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Tề Diệp không trả lời anh ngay lập tức, mà thay vào đó là một câu hỏi quanh co uyển chuyển.
“Khúc mắc lớn? Ôi, bọn họ có thể có khúc mắc gì, đừng nói là trường Nhất Trung, Đường Lê ở trường Thể thao sát bên cạnh cũng đều là đi ngang. Làm sao có người dám đắc tội em ấy, có khúc mắc gì với em ấy chứ?”
“Sao vậy, đang êm đẹp sao lại nhắc tới Tống Đào? Chờ đã, không lẽ Đường Lê là vì động thủ đánh cậu ta nên mới phải mời phụ huynh?”
Tề Diệp cụp mắt thu liễm cảm xúc, ánh sáng chiếu trêи lông mi dài nhẹ nhàng phủ lên mi mắt dưới một cái bóng.
“…Là bởi vì cậu ta.”
Nhưng cũng không đơn thuần là chỉ vì cậu ta.
Sau đó Lão Bạch nói gì Tề Diệp đều nghe không vào, đầu óc rối bời, suy nghĩ cũng rối bời.
Đợi đến khi đầu bớt choáng váng, đã có thể bước đi được, lúc này mới trầm giọng cảm ơn đối phương.
Sau đó cầm lấy điện thoại di động của Đường Lê, rời khỏi phòng y tế, đi đến tòa nhà dạy học.
Tề Diệp lấy điện thoại di động dự định thuận đường trở về đem trả lại cho Đường Lê, nhưng không chỉ là vì trả lại.
Cậu muốn đối mặt với Đường Lê nói một tiếng cám ơn, không chỉ vì chuyện của Tống Đào, mà còn vì chuyện lúc trước cậu chạy bộ té xỉu đã đưa cậu đến phòng y tế.
Tuy rằng cậu không có ý nghĩ như vậy với Đường Lê, nhưng nói không có một chút xúc động là không thể nào.
Tề Diệp đột nhiên hối hận vì lúc trước đã từ chối quá qua loa uyển chuyển, dù là cự tuyệt cũng không biết phần tâm ý này nên ứng đối ra sao.
Cho rằng ngay cả khi không thể đáp lại tình cảm thuần khiết như vậy thì cậu cũng nên thận trọng.
Tề Diệp không muốn làm Đường Lê bị tổn thương, muốn chọn cách nhẹ nhàng, cố gắng giảm thiểu tối đa tổn thương đối phương phải chịu.
Lần này cám ơn tử tế trước đã, về phần từ chối thì trở về cân nhắc kỹ càng lại.
Cẩu Tìm vốn không định quản, nhưng thoáng nhìn thấy điện thoại di động trong tay Tề Diệp.
Cái ốp điện thoại đó có biến thành tro cậu cũng nhận ra, là điện thoại của Đường Lê.
――Tề Diệp đang cầm điện thoại di động của Đường Lê.
Cẩu Tìm kinh ngạc, điện thoại của Đường Lê đừng nói là cậu, ngay cả bà ngoại Từng cũng hiếm khi được phép chạm vào.
Cậu không ngờ Đường Lê vậy mà cưng nựng Tề Diệp như vậy, ngay cả điện thoại cũng có thể tùy tiện cho người ta dùng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Cẩu Tìm không được dễ nhìn cho lắm, mình và Đường Lê giao tình bao nhiêu năm trời, kết quả bị người mới gặp vài ngày vượt qua.
Vấn đề này dù là ai cũng không dễ tiếp nhận.
Vậy điện thoại này có lẽ bị rơi khi Đường Lê đưa Tề Diệp đến phòng y tế.
“Vậy thì cậu đưa điện thoại cho tôi, lát nữa tôi đưa Lê ca là được.”
Cẩu Tìm vừa nói vừa vô thức vươn tay muốn lấy điện thoại di động trong tay Tề Diệp, nhưng cậu phản ứng nhanh tránh đi.
Yết hầu khẽ lăn, đè thấp giọng nói.
“Không cần, tôi muốn đích thân trả lại cho cậu ấy.”
“Hả?”
Đây là điều mà Cẩu Tìm không thể nào nghĩ tới, phải biết Tề Diệp bình thường nhìn thấy Đường Lê như chuột thấy mèo, hận không thể trốn càng xa càng tốt. Nào có giống như hôm nay?
Có chuyện gì vậy nhỉ? Không phải lúc trước cậu ta còn rất ghét Lê ca à? Tại sao đột nhiên đổi tính rồi?
Chẳng lẽ là bị bóng đập hỏng?
Cũng không phải là không thể…
Cẩu Tìm cau mày, ánh mắt mờ mịt nhìn chỗ băng bó trêи đầu Tề Diệp.
“Được thôi, cậu có thể đích thân trả lại Lê ca nhất định sẽ rất vui vẻ. Bây giờ sắp vào tiết, chắc là cậu không đợi được anh ấy trở về đâu.”
“Cậu ấy đi đâu thế?”
“Tôi không biết. Anh ấy vừa hết tiết đã ra khỏi lớp cũng không nói đi đâu, lại còn gấp gáp. Hình như đi qua phía bên đó …”
Cậu nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu nhìn xuống điện thoại trêи tay Tề Diệp.
“Này, anh ấy không phải là đến phòng y tế điện lấy thoại chứ?”
“Nhưng cũng không phải, phương hướng thì đúng đấy nhưng là cậu vừa mới từ phòng y tế đi ra, không gặp qua anh ấy à?”
Đôi mắt Tề Diệp lấp lóe.
Đường Lê là nhân vật phong vân ở trường Nhất Trung, đi đến đâu cũng bắt mắt, xem như Tề Diệp lúc quay lại không để ý thì người bên cạnh vẫn có thể chú ý tới.
Nếu có hai con đường dẫn đến phòng y tế, một là đi cửa chính, hai là đi về hướng hành lang bên kia.
Tề Diệp là trở về từ cửa chính, Đường Lê chắc là đi bằng lối hành lang.
Tề Diệp mở màn hình điện thoại kiểm tra thời gian, lúc này Đường Lê chắc cũng đã biết điện thoại bị cậu đem đi rồi, đang quay lại đây.
Cậu suy nghĩ một chút, sợ Đường Lê một lát lại đến lớp 5 tìm mình nên quay người đi thẳng lên cầu thang.
Thừa dịp Đường Lê đến phòng học tìm cậu, đi trước một bước chạm mặt nhau rồi trả lại điện thoại.
Đúng như Tề Diệp đoán, lúc này Đường Lê đã từ phòng y tế trở về.
Trần Điềm Điềm đỏ mặt xấu hổ, nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách với Đường Lê.
“Cậu, cậu sao lại chạy vội như vậy? Tề Diệp có chuyện gì sao?”
“Cậu ta không có việc gì, chắc đã về lại phòng học. Lão Bạch nói điện thoại của tôi bị cậu ta cầm đi rồi, tôi sốt ruột muốn lấy lại, trong lúc nhất thời không thấy đường.”
Đang nghĩ đến đây, cô chợt nhận ra chuyện gì, tiến lại gần cau mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trần Điềm Điềm.
“Trong người không khỏe à?”
Trần Điềm Điềm sửng sốt, ý thức được Đường Lê bởi vì thấy mình đang đi về phía phòng y tế nên nghĩ rằng mình bị ốm.
Cô nàng lắc đầu, cong mắt mỉm cười.
“Không phải, tôi hơi lo lắng cho Tề Diệp, muốn đến xem thử, nhưng cậu vừa nói cậu ấy không sao, tôi yên tâm rồi …”
“Tay cậu thế nào rồi?”
Nhìn thấy vết thương ở cổ tay của Đường Lê, nụ cười trêи khuôn mặt Trần Điềm Điềm chợt tắt.
“Là bị thương lúc chơi bóng à?”
Một ít thương tổn này Đường Lê hoàn toàn không cảm giác được, nếu Trần Điềm Điềm không đề cập tới, có lẽ cô cả ngày cũng không chú ý tới.
“Có vẻ vậy.”
Cô giơ cổ tay lên kiểm tra thử, hơi đỏ hơi trầy một chút, không có gì to tát.
“Đã lâu không chơi bóng, tay không khống chế được lực. Bất quá không có gì đáng ngại, một hai ngày là khỏi.”
Trần Điềm Điềm cau mày, cô nàng không thích Đường Lê nói loại lời này, càng không thích Đường Lê không thương tiếc bản thân mình như vậy.
Mặc dù vết thương kiểu này không là gì so với những vết thương cậu mỗi ngày đánh nhau để lại, nhưng đã là vết thương dù nhỏ đến đâu thì cũng sẽ đau.
“Tôi có băng cá nhân ở đây, để tôi dán cho cậu.”
“Không cần ……”
“Đưa tay ra.”
Đường Lê ngại phiền phức, đang định từ chối thì đụng phải ánh mắt nghiêm túc của cô nàng.
Cô dừng lại, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa tay ra.
Nhưng lúc nhìn thấy Trần Điềm Điềm lấy băng cá nhân màu hồng từ trong túi ra, cô không khỏi co giật khóe miệng.
“Cái kia, cậu có màu nào khác không?”
Những người khác sợ Đường Lê, nhưng Trần Điềm Điềm không sợ.
Nghe giọng điệu đối phương mang theo một chút ghét bỏ, cô nàng phồng má bất mãn, ngước mắt lên trừng mắt một cái.
“Màu này thấy vậy chứ khó mua lắm đấy. Tôi bình thường còn không nỡ dùng đâu. Cậu còn chê bai kén chọn.”
Đường Lê không nói nữa, dù sao đối phương cũng là quan tâm đến mình, là cô nàng có ý tốt.
Lại nói nữa sẽ thành không biết điều.
Trần Điềm Điềm xé miếng băng cá nhân, cúi đầu cẩn thận dán nó lên chỗ bị trầy.
Ngày thường thô bạo đã quen, đột nhiên có người đối xử với mình cẩn thận như vậy.
Thành thật mà nói, cảm giác này vẫn rất kỳ diệu.
Đường Lê trầm mặc nhìn cô nàng trước mặt, vẻ mặt dịu dàng.
Lối lên cầu thang có chút mờ mịt, nhưng giữa ánh sáng và bóng tối, đôi mắt màu trà long lanh kia vẫn đủ lóa mắt lại thuần khiết, khiến người ta không thể dời mắt.
Cô thấy Trần Điềm Điềm đã giúp mình dán chặt xong. Nhớ tới đối phương khi nhận sô cô la mình tặng đã vui vẻ đến nhảy cẫng.
Đường Lê cho rằng cô nàng cũng thích ăn kẹo, thế là thuận tay sờ soạng trong túi lấy một túi kẹo ra.
Tề Diệp nhìn thấy hai người cùng nhau, vô thức dừng bước. Cậu đứng cách đó không xa, mặc dù không dễ thấy, nhưng Đường Lê chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cậu.
Đôi mắt trà đó sẽ phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của cậu.
Nhưng cô đã không.
Từ khi nhìn thấy Trần Điềm Điềm, ánh mắt của cô vẫn luôn một mực rơi trêи người cô nàng, lúc này cũng thế.
Khóe môi thiếu niên cong lên, trêи mặt bất giác mềm mại, không có một chút thù địch nào.
Cũng không biết có phải do vấn đề ánh sáng không, cậu cảm thấy ánh mắt của người kia có chút ý vị cưng chiều không thể giải thích được.
So với khi đối mặt với chính mình, biểu cảm kia gương mặt kia mềm mại và chân thực hơn rất nhiều.
Cậu nhìn Đường Lê có chút ghét bỏ liếc nhìn miếng băng cá nhân màu hồng trêи tay.
Khi nhận thấy thiếu nữ có vẻ không vui lắm, Đường Lê mang theo một chút lấy lòng đưa một túi kẹo ra.
Mặc dù Tề Diệp không thể nghe được họ nói gì, nhưng cậu nhìn thấy rất rõ ràng.
Túi kẹo trong tay Đường Lê là vị sữa dâu, giống với vị nhét cho mình lúc nãy.