Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Lê đưa kẹo cho Trần Điềm Điềm rồi quay trở lại lớp học.
Tề Diệp cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy bọn họ đi tới đây, trong vô thức cậu trực tiếp quay đầu đi về phòng học.
Đợi đến lúc ngồi vào chỗ ngồi của mình mới nhận ra điện thoại vẫn chưa đem trả.
Cũng chưa cảm ơn Đường Lê.
Vì lúc này chuông vào lớp đã vang lên.
May mắn là ông anh vừa nãy gọi điện thoại tới nói buổi tối mới đến trường được, bây giờ vẫn còn là buổi sáng, đợi đến giờ nghỉ trưa đưa cho Đường Lê cũng không quá muộn.
Trần Điềm Điềm cong cong mắt cười đến là vui vẻ ôm gói kẹo sữa dâu Đường Lê đưa cho trở về lớp.
Cô nàng thấy Tề Diệp đã trở về, định lịch sự hỏi thăm tình hình của đối phương.
“Vết thương của cậu có nghiêm trọng không? Nếu vẫn cảm thấy không thoải mái, cậu đến phòng y tế nghỉ ngơi một lúc. Tôi có thể giúp cậu ghi chép trước.”
“Cám ơn, đã không có gì đáng ngại.”
Trêи mặt Tề Diệp không thể nhìn ra bất cứ điều gì bất thường, gương mặt cậu vẫn luôn lạnh băng băng như vậy, Trần Điềm Điềm không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.
Cô nàng thấy cậu ngoại trừ sắc mặt kém một chút thì cũng không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này giáo viên còn chưa vào lớp, Trần Điềm Điềm liền cầm lấy kẹo chuẩn bị bỏ vào hộc bàn.
Nhưng khi cúi đầu xuống, thoáng nhìn thấy chiếc điện thoại có ốp hình đầu lâu màu đen trong hộc bàn Tề Diệp.
Cậu nói như vậy xong thì dừng một lát, cảm thấy nói quá nhiều giống như chột dạ, nóng lòng giải thích.
Đôi môi mỏng của Tề Diệp mím lại, đôi mắt lấp lóe dưới hàng mi dài.
“Đợi lát nữa nghỉ trưa tôi lại đi qua.”
Lần giải thích này nghe vẫn rất hợp lý, nhưng Trần Điềm Điềm nghe thế nào cũng cảm thấy rất không thích hợp.
Nhưng lại không biết là lạ chỗ nào.
“Cũng được. Dù sao bây giờ cũng là tiết cuối, không gấp.”
Trần Điềm Điềm vừa nói vừa lấy sách giáo khoa ra, không có ý định tiếp tục nói thêm gì nữa.
Một thanh niên ngày thường rất tập trung trêи lớp thì nay có được một hôm thất thần hiếm thấy.
Tề Diệp không phải cố ý nghĩ tới, nhưng vừa không chú ý là trong tiềm thức lại hiện lên cảnh tượng vừa thấy ở đầu cầu thang.
Hai người đứng cùng nhau, rất xứng đôi.
Không chỉ có viên kẹo sữa dâu kia, khi hoàn hồn lại, cậu tự hỏi có phải mình hiểu lầm không.
Tề Diệp cảm thấy bởi vì một vài chuyện không vui trước đây và ưu thế về ngoại hình của mình khiến cậu có định kiến với người ta.
Chuyện Đường Lê động thủ dạy dỗ Tống Đào không có nghĩa là cậu ấy làm điều đó vì thích mình, cũng có thể chỉ là vì tinh thần trượng nghĩa mà thôi.
Lùi lại một vạn bước, cho dù thích đi chăng nữa.
Vì cái gì nhất định là mình?
Nghĩ đến đây, Tề Diệp ngừng lại động tác, ngòi bút quẹt ngang trêи tờ giấy.
Trong mắt hiện lên một tia xúc động, hắn nhướng mắt không để lại dấu vết nhìn thiếu nữ xinh đẹp thanh tú bên cạnh.
Vì cái gì không thể là Trần Điềm Điềm?
Hoặc là nói, so với mình, Trần Điềm Điềm càng có nhiều khả năng được Đường Lê thích hơn.
Trần Điềm Điềm nghĩ rằng Đường Lê quan tâm đến cậu, có lẽ là vì gương mặt cậu, nhưng cô nàng cũng không kém, thậm chí tính tình còn tốt hơn càng dịu dàng hơn.
Ngoại trừ gương mặt khá được này ra cậu không nghĩ tới chỗ nào có thể so được với đối phương.
Chỉ là Đường Lê tính tình quá thúi, xưa nay làm chuyện gì cũng không nói, cũng sẽ không giải thích hiểu lầm.
Một người như vậy bị người mình thích hiểu lầm mình thích người khác là chuyện không thể bình thường hơn.
Nghĩ theo cách này thì mọi chuyện Đường Lê làm trước sau mâu thuẫn có thể giải thích là vì Trần Điềm Điềm mới làm như vậy, cũng rất có lý.
Hơn nữa, ngay cả việc Đường Lê trước đây cố ý hay vô tình nhắm vào cậu, có lẽ là bởi vì cậu và Trần Điềm Điềm ngồi cùng bàn.
Cận thủy lâu đài khiến cậu ấy rất có cảm giác nguy cơ.
Không thể phủ nhận Đường Lê cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có gì đặc biệt.
Đổi lại là những người khác cũng sẽ làm như vậy.
Có lẽ Đường Lê đối với cậu cũng giống như đối với những người khác, nhìn không vừa mắt sẽ ra tay giúp đỡ.
Cậu ấy thực sự không có thích mình nhiều như vậy.
Hoặc có lẽ, từ đầu đến cuối đều là mình hiểu lầm rồi.
Cậu ấy cũng không thích mình.
Kết luận này vốn là điều Tề Diệp mong muốn nhất, cũng khiến cậu như trút được gánh nặng.
Mà lúc đạt được kết luận kia, trong nháy mắt thay vì cảm thấy thư thái, cậu ngược lại cảm thấy trong lòng khó chịu.
Trần Điềm Điềm đâu biết cậu đang nghĩ gì, cho rằng người bên kia vừa mới vận động kịch liệt nên lại tuột đường huyết.
“Tề Diệp, tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có muốn ăn kẹo không? Tôi có…”
“Không cần, đó là kẹo cậu ấy cho cậu.”
“Ơ, làm sao cậu biết là người khác đưa cho tôi?”
Thiếu niên suýt chút nữa lỡ miệng nói ra, mím mím môi, trong lòng có chút ảo não.
Nhìn thấy Trần Điềm Điềm còn muốn hỏi thêm điều gì.
Tề Diệp cúi đầu tránh khỏi tầm mắt cô nàng, làm như không nghe thấy, không phản ứng lại.
Trần Điềm Điềm vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới mở sách ra tiếp tục ghi chép.
Bên này Đường Lê vừa trở lại lớp học, vốn tưởng rằng Tề Diệp sẽ nhờ người đưa điện thoại cho cô.
Kết quả là quay lại nghe Cẩu Tìm nói đối phương vừa mới đến thấy người không có ở đây nên đi rồi.
Nói cái gì muốn tự mình đưa di động cho cô.
“Hừ, đây không phải là có bệnh à? Cũng không phải là truyền gậy tiếp sức, còn cmn muốn đích thân đưa tôi.”
Đường Lê hơi nghiện điện thoại, vốn nghĩ đến cầm điện thoại đánh ván game giết thời gian.
Hiện tại đành phải nằm sấp trêи mặt bàn đi ngủ.
“Lê ca, anh đưa Tề Diệp đến phòng y tế bác sĩ có nói gì không?”
“Nói gì cơ?”
“Chính là Tề Diệp đầu óc bị nện hỏng gì đó? Ví dụ như chấn động não kiểu kiểu vậy.”
Cẩu Tìm càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng vẫn không nhịn được quay qua hỏi Đường Lê.
“Cậu ta trước kia rõ ràng rất ghét bỏ anh, tại sao đột nhiên đổi tính? Có phải đầu bị đập hư rồi không?”
Cô có cái tính xấu lúc thức dậy, lúc tỉnh lại mặt trầm đến kịch liệt, khí áp cũng thấp.
Bởi vì ba người bọn họ lúc ăn cơm đều ăn cùng nhau, lớp ba và lớp năm đều ở tầng một.
Lại thêm từ chỗ lớp 5 đi đến cửa chính khu dạy học tương đối gần nên đi đến nhà ăn thì phải đi từ bên kia.
Cho nên bình thường Đường Lê và Cẩu Tìm đến lớp 5 để gặp Trương Hiểu Hổ trước, sau đó cùng nhau đến nhà ăn.
Trương Hiểu Hổ thuộc loại không làm được chuyện gì ra hồn, chỉ có ăn là hạng nhất.
Về cơ bản, khi tiếng chuông tan học vang lên thì cậu ấy là người đầu tiên lao ra khỏi lớp. Bọn họ đi qua sẽ có thể nhìn thấy người ngay, không cần phải chờ đợi.
“Lê ca, lão Cẩu, ở đây!”
Trương Hiểu Hổ cao khoảng 1m8, trong đám đông rất là dễ thấy.
Nghe được thanh âm, Đường Lê thuận mắt nhìn qua thấy được vị trí của cậu.
Cẩu Tìm theo sau, Trương Hiểu Hổ kề vai bá cổ chuẩn bị đi về phía trước.
Mới đi được vài bước, nhận thấy Đường Lê không đi theo kịp.
Bọn họ nhìn lại, phát hiện Đường Lê đang chống tay tựa vào cửa sau phòng học của lớp 5, ánh mắt như có như không liếc vào bên trong.
Khi họ còn đang băn khoăn không biết bên kia đang đợi cái gì, Tề Diệp liền từ bên trong bước ra.
Bây giờ bị Đường Lê đối xử với thái độ ác liệt như vậy, sắc mặt cậu đột nhiên trầm xuống, lẳng lặng trả điện thoại.
Thật ra trước đây Đường Lê đối đãi Tề Diệp cũng là thái độ như vậy, thậm chí còn có thể tệ hơn.
Lúc đó Tề Diệp cũng không quan tâm lắm, nhưng bây giờ chẳng hiểu sao lại thấy tâm phiền ý loạn.
Tề Diệp không rõ mình đây là như thế nào, cậu cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi trả lại điện thoại cho Đường Lê, định trực tiếp rời đi.
Sau khi hệ thống thông báo rằng cảm nhận của Tề Diệp về mình đã có chút thay đổi thì Đường Lê phát hiện ra một điều.
Trêи điều kiện tiên quyết là bản thân mình không chủ động OOC, nếu Tề Diệp tự mình thay đổi nhận thức, càng đổi mới nhiều thì cô sẽ càng ít phải chịu đựng những ràng buộc cá nhân.
Ví dụ như trước khia cô mời Tề Diệp cùng bọn họ ăn cơm gì đó thì chắc chắn là một hành vi ooc.
Nhưng bởi vì bây giờ Tề Diệp không chán ghét bản thân đến vậy, hiện tại Đường Lê căn bản có thể giao tiếp bình thường với cậu.
Bất quá, ngữ khí sẽ không tốt được bao nhiêu.
“Không cần, ta không có như vậy yếu ớt.”
Giọng nói của cậu rất lạnh, từ chối Đường Lê gần như không do dự.
“Chậc.”
Thấy cậu chuẩn bị rời đi, Đường Lê bước tới vài bước kéo cổ tay cậu về phía sau.
“Vừa rồi ở phòng y tế sai sử ông đây bưng trà rót nước không phải rất hăng say sao, bây giờ trưng bản mặt nghiêm chỉnh này ra là cho ai nhìn?”
Đường Lê nghẹn họng.
Cô không nghĩ tới vừa rồi mình lao lực nói nhiều như vậy mà đối phương dường như một chút cũng không để ý, chỉ chú ý đến giọng điệu của cô có cao hay không mà thôi.
Trong lúc nhất thời hai người cứ đối mặt đứng đó, giằng co hồi lâu.
Nửa ngày sau, Đường Lê trầm giọng mở miệng phá vỡ sự trầm mặc đã kéo dài khá lâu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Đường Lê thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi về phía nhà ăn.
Kết quả, mới vừa đi vài bước, liền phát hiện người phía sau vẫn đứng ở nơi đó không có đi theo.
Cậu đứng nơi ngược sáng, trông cô đơn và mong manh đến khó hiểu, lặng im như một bức tranh.
Đường Lê không có hứng thú thưởng thức, mí mắt giật một cái, lại cảm thấy mình sắp gặp rắc rối.
Cô thở dài, có chút đau đầu bước tới nhẫn nại hỏi thăm.
“Cậu… cậu lại làm sao?”
Thiếu niên mặt mày rũ xuống, thần sắc mệt mỏi nâng tay lên, đem chỗ vừa rồi Đường Lê dắt lấy cho cô nhìn.
Trêи cổ tay vốn đã trắng có một vòng vết đỏ, tất cả đều là do vừa rồi cô hết nắm lại kéo lưu lại.
Giống như hồng mai trong tuyết, đặc biệt dễ thấy.
“Còn có, sau này cậu có thể đừng động một chút là kéo người có được không? Cậu ra tay chưa từng biết nặng nhẹ…”
Không chỉ có cổ tay, cậu nghĩ toàn thân từ đầu đến chân đều bị Đường Lê thương tổn, đến bây giờ vẫn chưa tiêu tán.
Tề Diệp nhíu nhíu mày, không biết là đau hay thế nào mà khóe mắt cũng đỏ lên.
Hết nửa ngày sau, đôi môi mỏng của cậu hé mở, rầu rĩ mở miệng lên án.
“Đau.”
Thanh âm kia vừa nhẹ vừa thấp, giống như lông vũ lướt qua mặt cô, để mi mắt Đường Lê khẽ động.
Lòng cũng hơi ngứa.
Editor : Hai ngày trước tích phân của truyện đã đạt một tỷ trêи Tấn Giang. Mlem mlem.