Chương 9

Sổ Tay Tâm Lý Tội Phạm

Edit + Beta: Mắm

Bức thư thứ chín: Anh là một người vô cùng tài giỏi.

“30 phút sau gặp nhau trên máy bay nhé.” Hotch vừa tập hợp mọi người lại ra chỉ thị, vừa vội vàng bước ra khỏi phòng họp.

Ba mươi phút sau, nhóm BAU sẽ tới Philadelphia để điều tra án treo vụ giết người hàng loạt của tên sát thủ Keystone 18 năm trước.

Khi tất cả mọi người đã sắp xếp xong hành lý và chuẩn bị lên đường ngay lập tức thì đột nhiên Reid bị người nào đó gọi lại, “Tiến sĩ Reid, đây là thư và bưu kiện của anh.” Theo phản xạ có điều kiện anh đưa tay nhận lấy đồ.

Trong lúc đó, các thành viên khác trong nhóm đã bắt đầu lên máy bay. Reid biết, hiện tại đã không kịp để đặt chúng ở bàn làm việc của mình, may mà bưu kiện lần này cũng không lớn và nặng lắm nên anh trực tiếp ôm chúng chạy lên máy bay.

“Chúa ơi, Reid, mới đó mà sao mà cậu lại mang theo đồ nữa rồi.” Morgan kinh ngạc nhìn Reid.

Reid cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ rồi giải thích, “Nó vừa được giao đến, tôi lại không kịp để lại.”

“Điều đó không quan trọng, mau đến xem thông tin mới nhất về vụ án đi.” Hotch cất hành lý xong thì đang sử dụng máy tính để liên lạc với Garcia, cố gắng để hiểu sơ bộ về vụ án trước khi đến.

“Được.” Reid gật đầu, trừ bức thư thì anh đều đặt đồ trên tay lên chỗ ngồi. Anh gấp bức thư bỏ vào trong túi áo sơ mi, rồi bước nhanh tới tham gia thảo luận.

“Quả nhiên đi bằng hai chân của mình vẫn thoải mái hơn. Chiếc xe lăn trước kia làm tôi cảm thấy mình như một bức tượng đá vậy, chỉ có thể nhờ mọi người đẩy giúp.” Bà Reid đang đi dạo cùng với Sherry trong vườn của Viện điều dưỡng.

Sherry nhịn không được thử tưởng tượng một chút sau đó bị suy nghĩ của mình làm buồn cười, “Nếu vậy thì có lẽ tôi sẽ mang di chuyển nổi bức tượng đá cao như bà đâu.”

Bà Reid thấy trong vườn trồng những cây hoa hồng màu trắng, vàng thì hai mắt sáng ngời. “Sherry, chúng ta hãy đi hái một vài bông hoa đi. Những bông hoa trước đây tôi nhận được từ chỗ Judy chỉ có một loại, quá đơn giản, cắm lên cũng không đẹp lắm.” Judy là nhân viên quản lý thường trú của Viện điều dưỡng, phụ trách chăm sóc hoa trong vườn và mua nguyên liệu nấu ăn. Rõ ràng, mỗi ngày đối mặt trước một loại hoa không có gì thay đổi khiến bà Reid muốn lựa chọn đa dạng hơn.

“Chẳng lẽ bà còn muốn bị thương lần nữa sao? Lẽ nào bà đã quên lúc trước chân mình bị thương như thế nào ư?” Sherry nhìn thấy biểu cảm trên mặt của bà Reid thì nhớ lại lần trước vì bắt bướm mà chân bà ấy bị thương khiến bà phải ngồi trên xe lăn bốn tháng liền. Để tránh chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Sherry đã đành đem việc lần đó ra để dọa bà Reid và cho bà ấy biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đương nhiên, Sherry vẫn không đành lòng thấy bà Reid rầu rĩ nên cô định sẽ giúp bà ấy một chút, “Bà ở đây đợi tôi nhé, tôi sẽ giúp bà chọn một bó hoa được không?”

“Vậy thì chọn một ít hoa hồng trắng đi, hôm nay chúng ta sẽ dùng nó làm loài hoa chính.” Bà Reid liếc mắt một cái liền chọn hoa chính dùng cho tiết học cắm hoa của mình ngày hôm nay. Bà nhận lấy lấy những bông hoa Sherry đưa tới, khẽ ngửi một cái, “Sherry, mùi hoa này rất thơm, nó tượng trưng cho niềm vui và hạnh phúc đó.”

Sherry nhìn khuôn mặt tươi cười của bà Reid, trong lòng cô cảm thấy rất yên tâm. Cô có thể cảm giác được, từ vài ngày trước tới nay, trạng thái tinh thần của bà Reid càng ngày càng ổn định, mặc dù có lúc bà ấy còn xuất hiện một chút hoang tưởng nhưng trong khoảng thời gian này bà ấy đã không có hiện tượng hoảng loạn nữa. Sherry nghĩ nguyên nhân dẫn đến sự chuyển biến của bà ấy rất có thể là do bức thư mà Reid gửi cho bà.

Thời gian trôi qua, cô vẫn luôn tin rằng tình cảm thực sự có thể chữa lành mọi thứ.

Bây giờ đã là hơn 12 giờ đêm. Reid trở về khu nhà ở tạm thời tại Philadelphia chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc cởi áo thì thấy bức thư bị kẹt trên túi áo ngực. Anh không nỡ ngủ ngay mà thay vào đó anh càng muốn đọc bức thư Sherry gửi hơn.

“Reid thân mến,

Tôi không cảm thấy phiền hay là phản cảm việc anh đã đề cập trong thư anh gửi. Mỗi người đều có tà tâm riêng, kể cả tôi cũng vậy.

Anh biết không, tôi cũng không thể xác định mình có thể giúp gì cho anh không nhưng tôi vẫn muốn nói với anh những gì tôi nghĩ.

Anh thấy đấy, các anh đã cứu rất nhiều người, bắt được rất nhiều tội phạm, không ai ngoài các anh có thể làm được những điều này. Bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi, khi anh cảm thấy sợ hãi, anh có thể nghĩ về những người được anh cứu. Họ có thể sống sót và trở về nhà không chỉ vì sự dũng cảm của các anh mà còn vì nỗi sợ của các anh. Bởi vì so với nỗi sợ của anh bây giờ làm anh khó ngủ thì anh có thể còn sợ rằng mình sẽ không thể cứu được những người này. Đó là lí do mà các anh đã thành công phá được vụ án và chạy đua với bọn tội phạm.

Đột nhiên tôi muốn kể cho anh nghe một chút về cha tôi. Ông ấy là một cảnh sát rất rất tốt, tôi rất tự hào về ông. Trước đây ông ấy thường nói với tôi: ‘Khi con không thể kiểm soát toàn bộ tình hình hoặc ngăn cản điều gì đó xảy ra thì hãy giữ vững điều mình luôn tâm niệm.’ Tôi vẫn luôn ghi khắc những lời này tận sâu trong tâm khảm, đây cũng là điều tôi muốn nói với anh.

Anh sợ hãi. Điều này là rất bình thường. Tôi sẽ không nói với anh rằng anh đừng sợ hãi, nhưng hãy nghĩ đến điều quan trọng hơn, nhìn vào những thứ anh thực sự cần quan tâm hơn là nỗi sợ hãi này, điều mà anh thực sự muốn làm.

Reid, anh phải biết rằng, anh là một người rất tài giỏi. Và tôi tin rằng anh sẽ sớm ổn thôi mà phải không?????

Tôi còn gửi cho anh một món đồ nhỏ, đó là quà sinh nhật cha tôi tặng khi tôi 10 tuổi, một loại đèn tinh dầu hạt dẻ, thứ mà tôi coi là thần bảo vệ đã từng dùng để ngủ ngon hơn, bây giờ tôi tặng nó lại cho anh. Buổi tối anh có thể mở nó khi đi ngủ sẽ giống như có ai đó đang bảo vệ anh, tất nhiên, tôi cũng gửi cho anh loại tinh dầu oải hương phù hợp, nhớ đốt một giọt nhé. Ngoài ra tôi đã làm thêm một ít kẹo Nougat, chắc anh sẽ thích nó, nếu hết thì anh chỉ cần nói cho tôi biết là được rồi.

Ngoài ra, tôi đã nghe theo lời đề nghị của anh và nhờ bà Reid dạy cắm hoa. Bà ấy quả thực rất vui khi dạy tôi cắm hoa nhưng hình như tôi không có thiên phú trong chuyện này lắm. Cuối cùng, khi bà ấy không nhìn nổi nữa thì đã tự giúp tôi.????

Chân bị thương của bà Reid lúc trước đã ổn. Bây giờ chúng tôi thường đi dạo một chút, bà ấy có vẻ rất thích đi bộ. Những bông hoa trong khu vườn nhỏ của Viện điều dưỡng Bennington đều đang nở rộ trông rất đẹp, lần sau tôi sẽ gửi cho anh ảnh chụp chúng.

Cuối cùng, cũng cảm ơn anh vì đã ở đây, Reid.

Anh giữ gìn sức khoẻ nhé.

Sherry Jones

Viện điều dưỡng Bennington.”

Sau khi đọc xong bức thư, Reid không hề phát hiện khuôn mặt của mình đã thả lỏng hơn, đôi mắt anh sáng lên không hề có cảm giác uể oải sau khi điều tra xong vụ án mà tựa như có những ngôi sao nhỏ lóe lên trong mắt. Anh cảm thấy má mình hơi nóng, trong lòng cũng có chút gì đó rung động. Anh không biết phải miêu tả nó thế nào nhưng anh cảm

DÀNH CHO BẠN

Rủng rỉnh quà tặng tại One88 - Hoàn trả Keno đến 1.58%

thấy loại cảm xúc này rất tuyệt.

Thật ra lúc viết thư cho Sherry và kể về tình hình của mình, Reid cũng không nghĩ rằng cô sẽ giúp được anh. Chỉ là anh muốn tìm ai đó để lắng nghe những điều mà anh không nói cho người khác biết mà thôi. Lúc đó anh nghĩ, nếu như có người có thể lắng nghe anh thì anh chắc chắn đó có thể là Sherry nên anh kể với cô.

Nhưng bây giờ, sau khi nhận được thư hồi âm từ Sherry, anh cảm thấy mình đã đoán sai về cô. Những lời của Sherry tựa như một liều thuốc thần kỳ quả thực đã giúp cho anh, hoặc nói là thức tỉnh anh cũng không quá. Cô nói “Anh là một người rất vô cùng tài giỏi” càng khiến anh thêm ngượng ngùng.

Reid đứng lên hắng giọng rồi vươn đôi tay thon dài về phía bưu kiện. Sau khi cẩn thận mở ra thì anh đã thấy chiếc đèn tinh dầu hạt rẻ mà trong thư nhắc tới, anh hơi nhíu mày, được rồi, cái này quả thật có chút đáng yêu. Nhưng đàn ông mà dùng nó thì sẽ bị nói thành gì đây? Sở thích giống như con gái* ư?

(*) Nguyên văn 娘炮 (nương pháo) chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.

Nếu Sherry được tặng chiếc đèn này khi 10 tuổi thì chắc hẳn nó đã dùng được ít nhất 12 năm rồi. Theo kinh nghiệm chuyên môn của anh thì thấy chiếc đèn này nhất định được sử dụng thường xuyên, bấc đèn có chút dấu vết không thể xóa được nhưng nhất định vẫn được chủ nhân của nó giữ gìn cẩn thận, bởi vì nếu không nhìn kỹ, ngoại trừ bấc đèn và một vết nhỏ bị mài mòn thì nó gần giống như cái mới. Nhưng Sherry lại tặng nó cho anh. Anh dám chắc đây tuyệt đối là món quà quý giá nhất, ý nghĩa nhất mà anh nhận được.

Reid nhìn ngọn đèn hơi sững sờ, sau đó anh nhẹ nhàng đặt nó lên đầu giường và bật nó lên. Anh nghĩ dù đêm nay anh có thể sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi rất ngắn nhưng nhất định anh sẽ có một giấc ngủ ngon. Chúc ngủ ngon.

Các thành viên của nhóm BAU bị triệu tập khẩn cấp vào ngày hôm sau phát hiện so với trạng thái mệt mỏi mọi người thì tinh thần của Reid đầy sức sống khác hẳn với những ngày bình thường, quầng thâm cũng đã cải thiện phần nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp, Reid có vẻ rất bình tĩnh lấy một viên kẹo Nougat từ trong túi mình ra nhét vào miệng, sau đó bắt đầu nghiêm túc xem xét thông tin vụ án mới. Anh sẽ không nói cho họ biết hiệu quả mà mùi hương của hoa oải hương mang lại cực kỳ tốt đâu.

Hôm nay là ngày nghỉ của Sherry. Cô sẽ dọn dẹp nhà cửa cùng mẹ. Khi định dọn phòng chứa đồ thì Sherry ngăn mẹ ở ngoài cửa. “Mẹ, con sẽ dọn ở đây. Mẹ mau đi nghỉ ngơi một lát đi.” Cô sợ mẹ sẽ nhìn thấy những di vật của cha cô đặt ở đây. Đó là chiếc xe đạp ông từng mua cho Sherry, đồ trang sức ông mua cho bà Jones,… cô sợ mẹ mình sẽ bị những thứ này ảnh hưởng và phát bệnh lần nữa.

Tuy nhiên bà Jones đã hiểu rõ suy nghĩ của cô, bà khẳng định chắc chắn với Sherry: “Con yêu, mẹ biết con nghĩ gì, cứ để mẹ nhìn một chút đi, con phải tin mẹ ổn mà.” Bà vỗ nhẹ vào cánh tay Sherry, dùng giọng điệu có chút đùa giỡn an ủi con gái, “Ba năm rồi mẹ chưa nhìn lại những gì về cha con, mẹ cũng không muốn quên mất hình dáng của ông ấy.”

Sherry nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của mẹ, có chút dao động rồi từ từ buông tay ra, cô vòng tay ôm lấy mẹ và nói, “Được rồi, vậy chúng ta cùng đi gặp cha thôi.”

Bà Jones khẽ mỉm cười với Sherry, dắt cô vào phòng chứa đồ.

“Đây là cây đàn guitar ông ấy đã dùng khi theo đuổi mẹ, đây là chiếc xe đạp ông ấy mua cho con khi con muốn học đi xe đạp, đây là…” Bà Jones vuốt ve những đồ vật đầy kỷ niệm đẹp đẽ. Cuối cùng dừng lại trước một sợi dây chuyền đẹp đẽ, “Đây là sợi dây chuyền ông ấy đeo cho mẹ vào buổi sáng ông ấy rời đi…”

Sherry vội vàng nắm lấy tay mẹ, “Mẹ, chúng ta ra ngoài đi, ở đây bụi bặm lắm.” Sau đó cô kéo mẹ ra ngoài.

“Không, Sherry, mẹ rất ổn, không có vấn đề gì.” Nói xong bà Jones giãy khỏi tay Sherry, cầm sợi dây chuyền lên đi vòng qua sau lưng con gái từ từ đeo lên người cô. “Con gái của mẹ, trong ba năm mẹ không quan tâm được đến con, con đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi. Lúc con vẫn còn rất nhỏ, mẹ và cha con đã dạy con cách đi. Con đã ngã nhưng hết lần này tới lần khác con cũng không cần ba mẹ giúp đỡ mà tự mình đứng lên đi tiếp. Mẹ biết con là một đứa trẻ rất độc lập và mạnh mẽ.”

Vẻ mặt của bà Jones rất bình thản nhưng đôi mắt của Sherry lại đỏ hoe lên.

Sau đó bà nói tiếp, “Mẹ bị bệnh ba năm nay đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên con, nếu cha con biết điều này thì cũng sẽ rất buồn. Bây giờ, con xem, mẹ đã không có vấn đề gì nữa, ngay cả khi nhắc tới Lucas, mẹ cũng sẽ không phát bệnh. Mẹ muốn ở bên con trong tương lai cùng nhau sống thật tốt, sau đó nhìn con càng ngày càng hạnh phúc.”

“Mẹ.” Sherry chợt nhào vào trong lòng mẹ, thấy lúc này mẹ không có bất kỳ sự khác thường nào cô cảm thấy hạnh phúc muốn khóc. “Không phải chỉ mình con, mà là hai chúng ta.”

“Được rồi, không phải lúc mới vào đại học con muốn nuôi một con cún sao? Bây giờ chúng ta nuôi một con thì sao? Ngôi nhà này quá lớn, thêm một con chó sẽ khiến cuộc sống náo nhiệt hơn.” Bà Jones ôm con gái, nhẹ nhàng đề nghị với cô.

“Con muốn nuôi một chú chó lông vàng.”

“Được.”

“Hôm nào chúng ta cùng đi xem thử nhé mẹ.”

“Ừ.”

Nhấn Mở Bình Luận