Soán Đường
Trịnh Nhân Cơ nghe được cũng lắp bắp kinh hãi.
- Trịnh Nhân huynh, thế nào là mãnh hổ thị tòng?
- Đó là những người năm đó hầu hạ dưới trướng tổ phụ ta, cổ xưng là mãnh hổ thị tòng.
Trịnh Nhân Cơ không dám lãnh đạm vội vàng để đám hộ vệ phía trước tản ra mà bước lên vài bước cười nói:
- Mấy vị lão quân tại sao lại xuất hiện ở đây?
Bạch phát lão giả kai trợn mắt hổ lớn tiếng nói:
- Đại công tử, lão quân thất lễ rồi, nghe nói đại công tử hôm nay đến đây mấy lão đầu tử chúng ta đến đây hỏi một chuyện, lời nói của đại đô đốc năm đó, bây giờ không còn giữ nữa sao?
Đại đô đốc chính là tôn xưng của Trịnh Vĩ mà đám người này gọi năm đó.
Trịnh Vĩ được phong làm Tương Thành Quận Công, ấp có tới ba nghìn hộ, nhưng hắn càng thích được người khác gọi là đô đốc, để nhớ lại vẻ hào hùng năm đó.
Trịnh Nhân Cơ khẽ giật mình:
- Lão quân, lời nói của lão gia tổ năm đó, tại sao có thể bỏ đi được?
- Cái này tốt lắm, lão quân muốn hỏi đại công tử một chút, vì sao lại cưỡng bỏ đi Thiên Tân Kiều phố, lại còn muốn chúng ta ở lại điền trang.
- Chúng ta từ bé đã lớn lên tại Thiên Tân Kiều phố, ngoại trừ rèn sắt thì không có sở trường gì cả.
Để chúng ta tới điền trang, chẳng lẽ lại muốn chúng ta đi cày ruộng sao, đại công tử, chúng ta không phải là cậy già lên mặt nhưng mà muốn hỏi đại công tử một câu, lời nói của đại đô đốc năm đó còn giữ không, chúng ta không nói nhiều, nếu không giữ thì chúng ta rời khỏi Thiên Tân Kiều phố, đại công tử, chúng ta không phải là phường vô lại, chỉ cần đại công tử nói một câu thì chúng ta sẽ lập tức đi.
Trịnh Nhân Cơ cảm thấy không ổn.
Hắn đến bây giờ vẫn không biết rõ là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao chuyện ở Thiên Tân Kiều phố cũng là do Thôi phu nhân một tay quản lý, Trịnh Nhân Cơ chỉ biết rằng Thôi phu nhân muốn chỉnh đốn sự nghiệp ở Lạc Dương, về phần chỉnh đốn thế nào đúng là y không rõ ràn, nhưng nghe ý tứ này thì đúng là muốn đuổi đi... những lão quân này.
Thế gia đệ tử coi trọng nhất là thanh danh.
Nếu Trịnh Nhân Cơ hắn hôm nay không có câu trả lời hợp lý thì ngày sau nhất định đừng mong có chỗ đứng ở Lạc Dương nữa.
Chỉ sợ giờ khắc này, các môn phiệt quyền thế ở Lạc Dương đang cười ha hả một bên xem náo nhiệt, nhạo báng Trịnh Nhân Cơ.
Trịnh Nhân Cơ hít sâu một hơi:
- Lão quân, bên ngoài thành gió lớn, mọi người niên kỷ đã cao... như vậy đi chúng ta tới lão trạch nói chuyện.
Đây vốn là hảo ý, không ngờ lại khiến cho lão quân kích động.
- Ý tốt của đại công tử, chúng ta không dám nhận.
- Lần trước chúng ta tới lão trạch hỏi thăm, lại bị quản gai mời ra ngoài, đuổi chúng ta về, lão trách cửa rất cao, bình dân như chúng ta thật không dám lại, đại công tử, lão trạch chúng ta không đi nổi, chỉ cần đại công tử thống khoái nói một câu, lời nói của đại đô đốc... có tính hay không? nếu như không thì chúng ta trở về và sẽ đi.
Những người này tuy nói là phụ thuộc vào Trịnh gia nhưng cũng đã lập được công lao hãn mã cho Trịnh gia.
Trịnh Nhân Cơ giận tím mặt:
- Trịnh Thế An làm việc thế nào vậy? Mau lập tức phái người tìm hắn tới cho ta?
- Đại công tử, chuyện này không có liên quan đến Trịnh quản gia, Trịnh quản gia hiện tại ở điền trang.
- Trịnh Thế An không ở Lạc Dương?
Trịnh Nhân Cơ lúc này mới nhớ tới hắn đã để cho Thôi Đạo Lâm tiếp nhận còn Trịnh Thế An đã tới điền trang rồi.
Tên Thôi Đạo Lâm này làm việc thế nào vậy?
Trịnh Nhân Cơ nghiêm mặt nói:
- Lão quân, lời nói của lão gia tổ năm đó dĩ nhiên là giữ lời, kính xin lão quân quay trở về Thiên Tân Kiều phố, sống yên ổn là được. Về tâm ý hàng năm sẽ đưa đúng hạn, Nhân Cơ mặc dù bất tài cũng không dám vi phạm gia tổ chi mệnh.
Mười lão quản gia nhì nhau.
- Đại công tử, chúng ta cũng nghe nói.... Lạc Dương không thể so với địa phương khác, đại công tử nhận chức ở đây, trong lòng chúng ta cũng vô cùng cao hứng, tâm ý thì không cần, đại công tử còn rất nhiều chuyện phải quan tâm, chúng ta chỉ cần một chỗ an thân vậy là đủ.
- Đúng vậy, đại công tử chúng ta chỉ cần một chỗ an thân là đủ.
- Đại công tử, lão quân mặc dù già nhưng vẫn có thể vung chùy chiếu cố cho mình, hôm nay chúng ta tới đây chính là muốn nghe đại công tử nói một câu, đại công tử đã nói vậy thì tốt, chúng ta sẽ tản ra, mọi người, mau tản ra đi.
Mười lão quân hô lên, đám người đông nghẹt lập tức tản ra.
Trịnh Nhân Cơ thở phào một hơi, quay đầu nhìn võ sĩ bên cạnh:
- Lại làm cho Nhan thiếu huynh phải chê cười rồi.
- Trịnh gia có thể sừng sững mấy trăm năm, quả nhiên là không tầm thường.
Có một đám lực sĩ tâm huyết như vậy, An Viễn đường làm sao có thể xuống giống, ha ha, Trịnh nhân huynh xử lý sự tình thật là quyết đoán.
- Hổ thẹn, hổ thẹn.
Trịnh Nhân Cơ đỏ mặt lên, ở bên cạnh cười gượng.
Trong lòng hắn vô cùng tức giân. Tên Thôi Đạo Lâm cũng thật là, tại sao lại không biết nặng nhẹ.
Sau đó mọi chuyện đã được giải quyết thỏa đáng, đối với chuyện Trịnh Nhân Cơ nhậm chức đông tào duyện mà nói tựa hồ không có ảnh hưởng gì.
Nhưng Trịnh Nhân Cơ cũng biết chuyện này khiến hắn vô cùng mất mặt.
Mà làm hắn mất mặt không phải là đối thủ, không phải những môn phiệt ngang ngược ở Lạc Dương mà chính là do Thôi Đạo Lâm, đương nhiên Trịnh Nhân Cơ cũng hiểu rõ, chuyện ở Thiên Tân Kiều phố cũng là do xuất phát từ Thôi phu nhân.
Nói lý ra, hắn nên trách Thôi phu nhân nhưng đến cùng vẫn là do Thôi Đạo Lâm làm việc.
- Mau gọi Trịnh Thế An đến lão trạch gặp ta.
Trịnh Nhân Cơ sắc mặt âm trầm, vội vàng hạ lệnh với hộ vệ.
Xe vừa dừng lại, Thôi phu nhân ôm con gái xuống, Trịnh Nhân Cơ đang nổi giận liền bắt đầu phát tác.
- Phu nhân, phu nhân để cho Thôi Đạo Lâm cưỡng chế di dời Thiên Tân Kiều phố hay sao?
Thôi phu nhân gật đầu:
- Đúng thế, thiếp đã từng nói với chàng, Lạc Dương sản nghiệp có rất nhiều vấn đề, cẩn sửa lại một chút mới tốt.
- Tại sao nàng di dời Thiên Tân Kiều phố lại không nói với ta một tiếng?
- Lúc ấy chàng nói, để cho thiếp làm chủ... thế nào, hẳn là Thôi Đạo Lâm làm không tốt...
Trịnh Nhân Cơ cười khổ nói:
- Hắn không những không làm không tốt, mà suýt chút nữa nữa gây nên đại họa, cũng trách ta không nói rõ ràng, nàng di dời một số người ở Thiên Tân Kiều phố thì cũng thôi đi, nhưng có một số người không thể động vào, những người đó là mãnh hổ thị tòng dưới trướng gia tổ năm đó, gia tổ ừng có di mệnh, An Viễn đường còn thì mãnh hổ vĩnh viễn ở đó. Cho dù nàng di dời bọn họ cũng phải có một kế hoạch thích đáng, nếu như không phải ta phát giác kịp thời thì phiền toái to rồi...
Thôi phu nhân nghe được cũng lắp bắp kinh hãi.
Nhưng nàng lập tức phản ứng nói với Trịnh Nhân Cơ:
- Thiếp không biết, Thôi Đạo Lâm cũng không rõ ràng, nhưng tại sao Trịnh quản gia lại không ngăn cản?
Thôi phu nhân dĩ nhiên hướng về phía người nhà mình, muốn giải vây cho Thôi Đạo Lâm một phen.