Soán Đường
Cùng đám học sinh kia về chỗ ngồi, tạ lễ với Hướng tiên sinh xong, Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị rời khỏi.
Bỗng nhiên Lý Cơ gọi hắn lại.
- Trịnh Ngôn Khánh, có phải ngươi không phục đúng không?
- Đệ tử....
Lý Cơ cười nói:
- Ta biết ngươi không phục, nhưng ta đã nói qua với ngươi, sẽ yêu cầu rất cao với ngươi, ngươi so với đám bạn cùng lứa tuổi mà nói, bút pháp cơ bản đã thành hình, cho dù là Vương Hữu Quân ở tuổi của ngươi cũng không so được với ngươi.
-A?
Trịnh Ngôn Khánh mở to mắt, trong lòng thầm ngạc nhiên:
- Đã nói Vương Hi Chi cũng kém ta, vậy tại sao ông lại chỉ cho ta một chữ Đinh?
Lý Cơ nói:
- Nhưng cũng bởi vì vậy mà thành tựu của ngươi về sau chưa chắc đã qua được Vương Hữu Quân.
Tuổi còn nhỏ, hình đã định sau này sẽ đại thành, ngươi thì hoàn toàn trái lại, chưa học trụ cột, gân cốt chưa vững mà đã học mẫu khắc chữ trước, khiến cho mất đi căn bản, cho nên ta muốn ngươi phải cẩn thận, đợi đến lúc khảo thí, ngươi làm tốt hơn thì ta sẽ sửa đổi thành tích.
Có thể nghe được Lý Cơ kỳ vọng đối với Trịnh Ngôn Khánh kỳ vọng rất sâu.
Chỉ là....
Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ có thể lắc đầu mà liên tục cười khổ.
Con người, ít xuất hiện thì vẫn tốt hơn, quá xuất sắc lại thành ra không may.
Từ học đường đi ra, lúc này đã là lúc tà chiều.
Trịnh Ngôn Khánh mang theo túi đồ đi về phía điền trang, điền trang cách học xá một đoạn không phải là gần, vốn Trịnh Thế An muốn cho người đưa đón nhưng lại bị Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt, lý do là hiện tại Trịnh Thế An đang ở chỗ đầu sóng ngọn gió.
Đừn nhìn chuyện của Thiên Tân Kiều phố đã có vẻ được dẹp loạn, kỳ thực chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Cổ nhân nói, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Đối với Trịnh Thế An mà nói, thiên thời là thái độ của Trịnh Nhân Cơ, địa lợi chính là Thôi Phu nhân, mà nhân hòa....
Trên thực tế, Trịnh Thế An chỉ chiếm lấy nhân hòa.
Trịnh Nhân Cơ không nói làm gì, nhưng Thôi Đạo Lâm được Thôi phu nhân chiếu cố, địa lợi hôm nay không có.
Nhưng có lẽ không lâu sau, Trịnh Thế An sẽ mất đi lợi thế nhân hòa.
Đến lúc đó, tình cảnh của tổ tôn Trịnh Ngôn Khánh trở nên xấu hổ rồi, cho nên hiện nay Trịnh Thế An càng phải tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, Ngôn Khánh bất quá chỉ là một đứa cháu của nô bộc, nếu phái người đưa đón thì sẽ bị lên án. Trịnh Ngôn Khánh cũng không phải là người từ bé được nuông chiều, đi đi lại lại để cường kiện gân cốt cũng là chuyện tốt.
- Phật Di Lặc chuyển thế, thiên hạ thái bình.
Đang đi trên một con đường nhỏ về nhà, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên phát hiên phía trước có một bạch y nhân đi tới.
Những người này tăng không giống tăng, tục không giống tục, một mình hành tổng, hô khẩu hiệu phật DI Lặc, trong ruộng đồng có không ít người thấy bạch y nhân tới thì phủ phục xuống mặt đất mà dập đầu cầu xin. Lông mày của Trịnh Ngôn Khánh không khỏi ngăn lại sinh ra chán ghét.
Hắn biết rõ lai lịch của những bạch y nhân này bởi vì bọn họ đã xuất hiện ở trong điền trang của Trịnh gia.
Tựa hồ bọn họ là thành viên của một đoàn thể nào đó, thờ phụng phật Di Lặc, đầu độc thế nhân. Tin ngưỡng của bọn họ không giống như đạo giáo cũng không giống như phật giáo, Trịnh Ngôn Khánh xem ra bọn họ là một tổ chức tà giáo, cả ngày hồi hương truyền đạo, mời chào không ít tín đồ.
Đối với loại tà giáo này, Ngôn Khánh không hề có hảo cám.
Bất kể là phật giáo cũng tốt, đạo giáo cũng tốt,bá tánh lúc này gặp phải chiến loạn lung tung, vì vậy tìm một nơi để ký thác cho tâm hồn cũng tốt. Vì vậy Phật giáo trở nên rầm rộ, bắt đầu lưu truyền ở trong dân gian.
Mà đạo giáo, hiện tại đang thịnh hành ở phía nam.
Nam Triều vô lực thu phục được biên giới, sĩ phu chỉ có thể chịu đựng.
Bọn họ lưu luyến sơn thủy, dùng đạo giáo để che giấu đau khổ trong lòng, dần dần, huyền đạo này cũng trở nên hưng thịnh.
Tóm lại mỗi loại tôn giáo khi xuất hiện đều có nguyên nhân của nó.
Nhưng tà giáo thì không giống như vậy.... đó là thể hiện một số dã tâm của một số gia môn.
Sự vơ vét của Tà giáo, Trịnh Ngôn Khánh ở đời sau biết được cho nên căm hận tới tận xương tận tủy, những phật di lặc áo trắng này chỉ sợ cũng thế. Tuy bọn họ còn chưa có những cử động đặc biệt nhưng Trinh Ngôn Khánh cảm thấy bọn họ sớm muộn cũng sẽ gây nên đại họa, làm hại dân chúng.
Nhưng hắn có biện pháp nào để ngăn cản đâu?
Phật di lặc áo trắng công khai đi truyền đạo, ngay cả quan phủ cũng không quản.
Hơn nữa bọn chúng lại không có chỗ sơ hở, nếu như mạo muội đối phó, chỉ sợ chuyện không tốt sẽ rơi vào trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.
Sau này trở về mình nói với gia gia một chút, để cho gia gia chú ý đến tình huống ở đây nhiều một chút là được.
Chớ để những phật di lặc áo trắng này làm loạn, đến lúc đó liên lụy đến toàn bộ điền trang thì sẽ gây nên chuyện lớn.
Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh liền nghiêng người mở một con đường, nhìn phật di lặc áo trắng đi qua.
Mà những ngu phụ phía sau lưng hắn vẫn quỳ lạy không ngừng, dập đầu không ngừng, nhìn theo bóng lưng của hắn mà lẩm bẩm.
Trên đại thể Trịnh Ngôn Khánh cũng không hiểu những kinh phật mà bọn họ niệm là gì.
Chỉ là hắn cũng có thể đoán ra ý, chỉ cần thờ phụng Phật Di lặc thì có thể không làm mà hưởng,cây lương thực tự sinh trưởng.
Nếu như không xuất hiện là chưa đủ thành kính.
Chỉ cần đủ thành kính thì sẽ được như vậy... nhưng như thế nào mới đủ thành kính đây?
Xem tình huống này có vẻ rất nghiêm trọng.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ một lúc bất tri bất giác đã về tới nhà.
Trịnh Thế An đã chuẩn bị đồ ăn chờ Trịnh Ngôn Khánh trở về.
- Ngôn Khánh, hôm nay con học ở trường thế nào rồi?
- Được điểm "Đinh"
Trịnh Thế An khẽ giật mình: Điểm "Đinh" Tại sao có thể vậy được, tiên sinh kia lừa người sao chứ, ngươi thông minh như vậy tại sao lại chỉ cho điểm "Đinh" Ngôn Khánh có phải tiên sinh thấy con không phải là người của Hột Đậu Lăng gia nên cố ý khi dễ con?
- Gia gia không phải thế, tiên sinh làm vậy cũng là tốt với con.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng giải thích, cuối cùng trấn an Trịnh Thế An.
Sau khi ăn xong, hắn đột nhiên hỏi:
- Gia gia, người có phát hiện ra rằng trong thời gian gần đây, có những phật Di Lặc thịnh hành không?
- Ngươi nói là những phật Di Lặc áo trắng kia sao?
Trịnh Thế An không quá để ý:
- Ta ngược lại không tới bái kiến, bọn họ hôm nay lại đây truyền đạo, nghe nói những phật Di Lặc áo trắng này thần thông quảng đại không ít người tin vào bọn họ, ở bên trong điền trang chúng ta đã có một số người tin vào bọn họ.
Tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh càng trở nên trầm trọng.
- Gia gia, đừng tin vào những người đó.
Nếu là người bình thường nói những lời này thì Trịnh Thế An đã không để ý nhưng Trịnh Ngôn Khánh thì khác, hắn từ nhỏ đã hiển lộ năng lực khiến cho Trịnh Thế An đối với hắn có một sự tin tưởng không hiểu nổi, ông nghĩ thầm, Ngôn Khánh nói như vậy chắc chắn không phải không có mục đích.
Trịnh Thế An nhịn không được mà hỏi một câu:
- Tại sao?
- Gia gia, Trịnh gia chúng ta dùng kinh sử gia truyền, tu thân mà quản gia trị quốc.
- Khổng Thánh Nhân cũng đã nói qua, sĩ tử không bàn tới chuyện thần thánh, những chuyện này ngay cả Thánh nhân cũng không bàn tới sao chúng ta có thể xen vào? Có lẽ trên đời này thật sự có thể có thần tiên nhưng không phải là những thứ ngoài miệng chúng ta nói, càng không phải là những phật Di Lặc ngoài cửa kia, đem thần linh vơ vét thành của cải, thỏa mãn công cụ tư dục... hơ nữa cử động ba thước đầu là có thần minh, chỉ cần chúng ta trong lòng tôn kính, thần linh tự nhiên sẽ phù hộ cho chúng ta, đã như vậy, cần gì phải tin vào tà giáo mê hoặc?
Trịnh Ngôn Khánh còn chưa dứt lời thì đã có người vỗ tay khen.
- Nói rất hay.
Trịnh Thế An nghe được thì cả kinh.
Ông vội vàng đứng dậy chỉ thấy từ trong tiểu viện không biết từ lúc nào đa xuất hiện một nam tử.
Trời đen kịt nên không rõ tướng mạo của người kia.
Trịnh Thế An trầm giọng quát:
- Các hạ là người phương nào, tới đây làm gì?
Nam tử chậm bước đi tới, đánh giá Trịnh Ngôn Khánh cao thấp một phen rồi trầm giọng hỏi:
- Ngươi chính là Trịnh Ngôn Khánh sao?
Trịnh Ngôn Khánh hơi giật mình rồi khẽ gật đầu:
- Tiểu tử chính là Trịnh Ngôn Khánh.
- Vậy loạn ngôn về Tam Quốc là ngươi nghe từ đâu nói?
Ngôn Khánh không trả lời mà nghi hoặc hỏi lại?
- Xin hỏi tiên sinh là ai, tại sao lại nói là loạn ngôn về Tam Quốc?
Nam Tử kia hừ lạnh:
- Mỗ chính là Nhan Trứu.