Quyển 3 – Chương 41: Thái Bình đạo

Soán Đường

Chuyện này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh vô cùng cảm thấy bất an.

Đặc biệt mấy ngày nay khi xem xét Tam Quốc chí hắn cảm thấy cái khởi nghĩa Khăn Vàng kia cùng với phật di lặc sao mà tương tự.

Bất kể là Tam Quốc Diễn Nghĩa hay là Tam Quốc chí đều không ghi lại nhiều về giặc khăn vàng.

Nhưng không thể phủ nhận, khởi nghĩa Khăn Vàng đối với nhà Hán đã tạo ra tổn thương khá lớn, nếu như không có loạn Khăn Vàng thì nhà hán đã có thể kéo dài lâu hơn một chút.

Cẩn thận xem xét sẽ thấy chuyện Thái Bình đạo và phật Di Lặc có chỗ tương tự.

Đều là dân tuần cao hứng, đặc biệt là lưu dân qua nơi này vững gót rồi bắt đầu tiến lên làm loạn.

Nghe nói ở hà Nam Hà Bắc, đều đã xuất hiện giặc cỏ.

Sách sử ghi lại, nhà Tuỳ hỗn loạn ở thời kỳ sau này, nhưng Ngôn Khánh không dám khẳng định, chẳng lẽ sự hỗn loạn kia đã xảy ra sớm hơn sao?

Từ Thế Tích còn ở bên cạnh mình, Ngõa Cương anh hùng vẫn chưa thấy tung tích.

Đám phản vương V ơng Thế Sung hiện tại ở nơi nào, về phần Lý Uyên, vẫn tận tâm tận tụy vì đại tùy, nhưng phật di lặc đã xuất hiện sớm, liệu có rung chuyển sớm không?

Ngôn Khánh không dám xác định.

Hiện tại hắn cần phải tích súc lực lượng... đến lúc phát triển.

Cho nên cho tới bây giờ hắn vẫn không muốn nhà Tùy bị loạn.

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh liền đổi chủ ý đem câu chuyện chuyển đến Thái Bình đạo.

Dù sao mọi người đang đàm luận Tam Quốc hắn nhắc tới Thái Bình đạo cũng không ai nghi ngờ.

Tiết Thu nghe thì giật mình trong lòng.

Thái Bình đạo?

Hiền đệ ý đệ nói là chuyện của Trương Giác huynh đệ sao?

- Đúng thế.

- Cái này chính là thời kỳ hán thất hư vong, loạn thế yêu tà.

- Ha ha, xem ra Tiết Thu huynh có biết, vậy Ngôn Khánh xin rửa tai lắng nghe.

Lúc hắn mở miệng, bọn Từ Thế Tích đều im lặng không nói, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ tán thành quan điểm của Tiết Thu.

- Hiền đệ tại sao đệ lại nghĩ đến chuyện này?

Trịnh Ngôn Khánh cười nói:

- Chỉ là nhất thời có cảm giác cho nên hỏi thăm.

- Trước đó vài ngày ta nghe người ta nói ở trong thành Lạc Dương, có mấy người bố thí phù thủy, vừa vặn đọc lịch sử xong, nghe người ta thường nói, đọc lịch sử cũng biết hưng thay cho nên ta liên tưởng đến thái bình chi loạn.

Lịch sử vốn là không ngừng lặp lại.

Hình thức có lẽ không giống nhưng căn bản thì không có nhiều biến chuyển.

Chỉ có điều thủ đoạn càng về sau sẽ cao minh hơn một chút, thâm hiểm thêm một chút mà thôi.

Tiết Thu thần sắc nghiêm trang mà nói:

- Có chuyện như vậy sao? Cần phải lưu ý một chút.

Bùi Hành Nghiễm nói:

- Được rồi được rồi, đang êm đẹp tại sao lại nói chuyện thái bình chi loạn, chuyện này đã có mấy lão đại nhân quan tâm, chúng ta lo lắng làm gì.

Ngôn Khánh cười nói:

- Chúng ta đọc sách thánh hiền, lo trước nỗi lo của thiên hạ, cười sau niềm vui của thiên hạ, vừa rồi chư huynh đàm luận Tam Quốc, ta nhất thời có chút cảm xúc, Bùi đại ca chớ trách móc.

Bùi Hành Nghiễm ngược lại không có phản ứng gì.

Nhưng Tiết Thu, Diêu Nghĩa, Từ Thế Tích đều biến sắc mặt.

Chỉ thấy Tiết Thu đột nhiên đứng lên, tiến tới vái chào:

- Hiền đệ đại tài, tiểu huynh không thể sánh kịp.

Nói tới đây mọi người liền ngừng lại không đàm luận sâu thêm nữa

Tất cả mọi người đều thông minh không cần phải quá nhiều cũng hiểu được, tương lai của cả nhà Mao Vượng khiến cho Ngôn Khánh rất lo lắng, Ngôn Khánh mơ hồ cảm thấy phật di lặc áo trắng hiện tại đã khuếch trương rất lớn rồi.

Trời đã muộn, đám người Bùi Hành Nghiễm cũng xin trở về.

Chỉ là bọn họ đã ước hẹn, bắt đầu từ ngày mai sẽ tới trúc viên này.

Hành lý đã chuyển tới, Trịnh Ngôn Khánh cũng không từ chối, chỉ là Từ Thế Tích phải ủy khuất một chút.

Đêm đó, Ngôn Khánh để cho Sĩ Kiệt, Sĩ Anh, Sĩ Hùng ba người lúc trước tuyển cùng với Thẩm Quang hỗ trợ, đem đồ vật của Từ Thế Tích mang tới trên lầu của trúc lâu, Từ Thế Tích thì tạm thời dọn tới ở dưới lầu của Trịnh Ngôn Khánh, Mao Tiểu Niệm thì dọn vào ở cùng cha mẹ mình.

Từ Thế Tích không có ý kiến gì vì hắn cũng thích ở cùng một chỗ với Trịnh Ngôn Khánh, như vậy có thể thuận tiện trêu đùa trao đổi với nhau hơn.

Nhưng Mao Tiểu Niệm thì có vẻ không vui, nàng dọn đi thì không phải cũng xa cách với tiểu thiếu gia sao?

Trịnh Ngôn Khánh nói chuyện một lúc, Mao Tiểu Niệm mới vui lên được.

Vào ban đêm, mưa tí tách rơi.

Mưa rơi liên tục khiến cho người ta phải lạnh thấu xương.

Vậy mà lúc này, ở bên ngoài Đại Định tửu lâu vẫn náo nhiệt.

Đại Định tửu lâu bên ngoài treo lồng đèn, chập chờn trong mưa gió.

Một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi vào Phong đô thị, xuyên qua một cái cầu đường nhỏ tiến tới Đại Định tửu lâu thì rừng lại, phu xe lập tức đập cửa sau đó tiến vào tửu lâu.

Một gia nô mang dù ra.

Màn xe quấn lên, từ trong xe bước xuống một người.

- Nhị gia, lão gia nói ngài trở về thì hãy lập tức tới gặp ông ấy.

- Ta biết rồi.

Người kia tiếp nhận cây dù trong tay của người nọ, đột nhiên ngừng trước người chăn ngựa:

- Tiểu Tám, dừng xe lại xuống dưới nghỉ ngơi đi, ngày mai phải bố thí ở Thông Xa thành, các huynh đệ chúng ta phải xử lý cho tốt.

Xa phu vội vàng hạ thấp người nói:

- Sư huynh yên tâm, tiểu Tám nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.

Người kia bước vào trong hậu viện của tửu lâu, tiến tới trước một căn phòng rồi gõ gõ cửa, sau khi thấy trong phòng có tiếng người đáp lại liền kéo cửa bước vào.

Một vòng u mang như linh xà xuất hiện, chĩa vào cổ họng của hắn.

Hắn mỉm cười cũng không cử động tay chân thân thể đột nhiên dán chặt vào ván cửa.

- Đại ca, huynh tại sao lại đùa giỡn như vậy?

Thế nhưng thanh bảo kiếm vẫn không hề dừng lại, tiếp tục khẽ đâm vào vào bên trong, phát ra một tiếng như xà ngâm, sắc mặt của hắn cũng trở nên khó coi.

- Đại ca, huynh đây là có ý gì?

Người cầm kiếm tóc hoa râm, chân trần áo trắng, tướng mạo đường đường.

Nếu Ngôn Khánh có ở đây, sẽ nhận ra người cầm kiếm này chính là người trước kia ở lạc phổ thư quán ngăn hắn và Bùi Hành Nghiễm đánh nhau, Cáp Sĩ Kỳ. Lúc này Cáp Sĩ Kỳ không còn vẻ tươi cười như lúc trước mà đã vô cùng sâm lãnh.

Trên cằm của hắn trụi lủi, không có ria mép.

- Hồ tử, ai bảo ngươi truyền giáo tự tiện ở Lạc Dương?

- Sao?

Nam nhân bị kêu là hồ tử cũng mặc áo trắng, dưới hàm râu den phất phơ, có vài phần chi khí.

- Chúng ta trước khi tới Lạc Dương , chủ mẫu đã phân phó cần phải đứng vững rồi sau đó mới phát triển.

- Hiện nay chúng ta chưa đứng vững mà ngươi đã đi truyền giáo.. Ngươi cho rằng những trò mờ ám kia có thể giấu diếm được ta sao?

Nhấn Mở Bình Luận