Soán Đường
Hắn thúc ngựa lên, giơ ngón tay mà nói với Trịnh Ngôn Khánh:
- Trịnh Ngôn Khánh, hôm nay bất kể ai thắng ai thua, ta cũng muốn nói, ngươi là hảo hán.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không muốn gây hấn, đem bàn tay bị thương ấn xuống trước ngực.
Hành động này của Trịnh Ngôn Khánh khiến cho mọi người trên đầu thành phát ra từng thanh âm sợ hãi.
Dương Quảng cũng nhịn không được mà nói:
- Tiểu lang quân này đúng là bịp bợm, ngay cả lễ tiết của Đột Quyết cũng học được.
Tiêu hoàng hậu hé miệng cười liên tục:
- Tiểu lang quân này mới có bao nhiêu tuổi, tương lai còn dài, không hiểu sau chuyện này hắn sẽ được biết bao nhiêu cô nương si mê đây.
Ngôn Khánh không cách nào cầm chặt cúc trượng nữa, tiếp tục ở lại đây cũng khó phát huy được tác dụng, nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt, lông mày của hắn liền nhíu chặt lại.
Kích cúc nhất định phải dùng tới hai tay, một tay không thể vừa cầm cúc trượng vừa thúc chiến mã chạy được, thương thế của Ngôn Khánh như vậy xem ra khó mà kiên trì được.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ cắn răng, đừng nói là cầm cúc trượng cho dù là duỗi tay ra đối với hắn hiện tại cũng là một việc làm khó khăn.
- Trịnh thiếu gia không thì để ta thay cho thiếu gia.
Đúng lúc này, Đậu Hiếu vốn vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.
- Ngươi?
Tiết Vạn Triệt sắc mặt trở nên xám xịt:
- Ngôn Khánh tuy kỹ thuật không tốt nhưng kích cúc còn chuẩn xác, cưỡi ngựa tinh thông, ngươi về kỹ thuật cưỡi ngựa cũng chỉ là mới nhập môn, cho dù có lên thì được ích lợi gì? Còn không mau cút sang một bên.
Sắc mặt của Đậu Hiếu liền đỏ lên, hắn cúi đầu không nói.
Ở trong Học Xá hắn có thể xưng vương xưng bá nhưng hiện tại là nơi nào? Nơi này là hoàng thành tùy tiện người ta có thể bóp hắn chết dễ như bóp một con kiến, nếu như không phải Trịnh Ngôn Khánh tiếp nhận hắn, chỉ sợ Tiết Vạn Triệt ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn.
- Lão Đậu đỡ ta xuống.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này cất tiếng nói bảo Đậu Hiếu đỡ hắn xuống chiến mã.
Ngọc Đề Tuấn cũng biết chủ nhân bị thương, đem đầu dán lên trên người của Trịnh Ngôn Khánh, đôi mắt hiện ra vẻ quan tâm.
- Mẹ, tiểu ca ca có phải là không thể đánh kích cúc nữa không?
Trưởng Tôn Vô Cấu kéo áo Cao phu nhân mà ân cần hỏi thăm.
Vừa rồi động tác kia của Trịnh Ngôn Khánh cũng khiến cho Cao phu nhân phải hoảng sợ tới mức trắng bệch cả khuôn mặt.
- Có phải là tiểu ca ca bị thương, tiểu ca ca kia có đau không?
Cao phu nhân tự cười cười nói với Trưởng Tôn Vô Cấu:
- Không đau đâu, con không thấy tiểu ca ca vẫn tốt đó sao? Quan âm tỳ con đừng lo lắng.
Mà lúc này, Trịnh Ngôn Khánh đã đem Tiết Vạn Triệt Bùi Hành Nghiễm bọn họ kéo đến bên cạnh, thấp giọng nói nhỏ vài câu.
Sau đó hắn gọi Đậu Hiếu lên, khuôn mặt của Đậu Hiếu liền lộ vẻ hưng phấn.
Tiết Vạn Triệt bọn họ tuy không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.
Ngôn Khánh quay người nó với Mạch Tử Trọng nói:
- Mạch Tử Trọng, bọn ta thay người.
- Hắc hắc, Trịnh Ngôn Khánh thay người bọn ngươi nhất định phải thua.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả:
- Tiểu tướng quân, ai thua ai thắng chúng ta còn phải chờ đợi xẻm sao.
Hắn nói xong liền kéo Đậu Hiếu tới, dùng sức vỗ vào vai của Đậu Hiếu.
- Nguyên Khánh, bảo vệ lão Đậu cho tốt.
Mạch Tử Trọng thật sự không biết Đậu Hiếu, nghe thấy ngữ khí tràn đầy tự tin của Trịnh Ngôn Khánh thì trong lòng không khỏi chột dạ.
Cao thủ? Kỳ binh?
Không chỉ Mạch Tử Trọng thầm nghĩ mà ngay cả những người đang xem cuộc chiến cũng đều mơ hồ.
Lý Uyên và Trưởng Tôn Thịnh đi tới gặp Ngư Câu La, Đậu Uy lúc này cũng tiến tới.
- Lão Đậu cái tên mặt đen kia có địa vị gì?
Đậu Uy cũng rất kinh ngạc, hắn biết rõ Đậu Hiếu gia nhập cúc đội nhưng không hiểu rõ cho lắm.
Chỉ là Ngư Câu La hỏi tới, Đậu Hiếu vẫn lộ vẻ thần bí"
- Đó là tộc tôn của ta.
- A...
Ngư Câu La liền kinh ngạc mà gật gật đầu, lúc này ở trong trường Đậu Hiếu đã lên ngựa.
Ngư Câu La liền nhìn xung quanh, trận đấu này hắn đã đánh cược một năm bổng lộc, giờ khắc này Mạch Tử Trọng có vẻ thắng rồi, nhưng nếu Đậu Hiếu là kỳ binh trong tay của Trịnh Ngôn Khánh thì thật phiền toái.
Ngư Câu La đột nhiên vươn ra khỏi tường thành mà hét lớn:
- Mạch tử, chăm sóc tên tiểu tử kia cho tốt, hắn là người nhà Đậu gia.
Trưởng Tôn Thịnh, Lý Uyên, thậm chí người tới nghe ngóng tin tức là Bùi Nhân Cơ cũng đều xông lên.
Lý Uyên từ sau tiến tới che kín miệng Ngư Câu La, Trưởng Tôn Thịnh thì ôm lấy thân của hắn, Bùi Nhân Cơ ôm lấy chân của hắn ba người hợp lực kéo Ngư Câu La về phía sau.
Cảnh tượng này Dương Quảng nhìn thấy cũng nhịn không được mà cười to.
- Lão Ngư này đổ bao nhiều tiền vào đặt cược vậy?
- Khởi bẩm vạn tuế, lần này Ngư lão đầu đặt cược một năm bổng lộc cho Mạch công tử.
Tiểu hoàng hậu che miệng cười nói:
- Nếu như vậy chỉ sợ Ngư lão trụ quốc mà thua, năm sau sợ không thể sống khá giả được.
- Lão gia hỏa này...
Dương Quảng tròng mắt đảo quanh, tựa hồ đang suy tính điều gì đó.
Mà ở trong trường, Mạch Tử Trọng đang thầm lo lắng.
Ngư lão trụ quốc này nhắc nhở ta, vậy người này là cao thủ?
- Chút nữa, ta sẽ chăm sóc tên kia, các ngươi đi canh chừng bọn Bùi Hành Nghiễm, tuyệt đối không để bọn họ đoạt cúc.
Đám gia tướng đều tuân mệnh, từ từ tản ra.
Ngôn Khánh cũng nghe được tiếng gào của Ngư Câu La, nhịn không được mà nhìn lên, trong mắt hiện ra một vẻ giảo hoạt.
Ngư lão trụ quốc, ông phối hợp thật là tốt... Cúc chiến một lần nữa bắt đầu, song phương chiến đấu.
Có chiêu số gì, cũng sẽ tung hết ra.
Tình hình trong trường vô cùng thảm thi,ết Bùi Hành Nghiễm chiến bào bị xé rách, Tiết Vạn Triệt, Thẩm Quang bọn họ trên người cũng chồng chất thương tích, mà ngay cả Tiết Thu tóc tai cũng đã trở nên bù xù.
Mạch Tử Trọng tuyệt đối chú ý tới người này... vị cao thủ bề ngoài này tựa hồ rõ ràng không hề chờ cơ hội, bọn Bùi Hành Nghiễm chuyền qua chuyền lại không hề để ý tới Đậu Hiếu, mà Đậu Hiếu cũng khong nóng nảy, thúc ngựa rong ruổi ngoài vòng chiến, giống như là quan sát vậy.
- Chuyện này là sao?
Đúng lúc Mạch Tử Trọng do dự không biết nên vứt bỏ Đậu Hiếu hay không thì Bùi Hành Nghiễm đã đoạt lấy mộc cúc, vung trượng ra đanh về phía Đậu Hiếu.
Quả nhiên là cao thủ, bọn Bùi Hành Nghiễm đang tìm cơ hội.
Hắn muốn ngăn cản Đậu Hiếu, nhưng không ngờ rằng Đậu Hiếu hoàn toàn không để ý tới mộc cúc chạy tới ngăn cản Mạch Tử Trọng lại, cùng lúc đó Từ Thế Tích thúc mã lao tới, đoạt lấy mộc cúc.