Soán Đường
Thúc Đức là đại biểu cho giới quan lũng, nhất cử nhất động đều bị bệ hạ chú ý, nếu như hắn đem Mã Tam Bảo ra ngoài thì chẳng phải là bại lộ quan hệ giữa hắn và tiểu lang quân rồi sao?
Cao phu nhân dù gì cũng là hoàng thất bắc tề, đối với những chuyện này cũng không có gì xa lạ.
Trưởng Tôn Thịnh xưa nay đối với nàng vừa yêu vừa kính, mà Cao phu nhân cũng không hề giấu diếm hắn chuyện gì.
- Xem ra Đường quốc công đối với tiểu lang quân này rất coi trọng.
- Ha ha, đứa nhỏ này không biết có quan hệ gì với Thúc Đức, chỉ là hắn còn nhỏ như vậy mà đã có thể trầm tĩnh như vậy đúng là hiếm gặp.
Cao phu nhân che miệng cười:
- Lão gia tựa hồ cũng rất coi trọng nó.
- À, hắn thi thư song tuyệt, rất có tài hoa.
- Đã như vậy sao lão gia còn nghĩ tới chuyện khác?
Trưởng Tôn Thịnh khẽ giật mình quay đầu kinh ngạc nhìn Cao phu nhân:
- Chuyện khác, ý phu nhân là sao?
Cao phu nhân kéo cánh tay của Trưởng Tôn Thịnh mà khẽ thở dài.
- Thích Nô năm nay đã mười hai, tương lai của hắn cũng có người giúp đỡ.
- Lúc lão gia còn, nó có thể vô tư vô lự, nhưng một ngày nào đó, lão gia không còn ai có thể ra mặt cho hắn. Ca ca của thiếp tuy rằng có chút năng lực nhưng cuối cùng cũng không phải là người của Trưởng Tôn gia, An Viễn đường Trịnh Đại Sĩ lần này đột nhiên mất đi, Trịnh Nhân Cơ đột ngột tiếp nhận, khó tránh khỏi phân loạn.
Thích Nô chính là nhũ danh của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Thời đại này bọn họ thích đặt danh tự phật gia giống như là Trưởng Tôn Vô Cấu, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì gọi là Thích Nô.
Trưởng Tôn Thịnh có bốn người con trai, con trai trưởng là Hành Bố đã tử vong, thứ tử là Hành An đang tuổi lớn.
Chỉ là Hành An không phải là con của Cao phu nhân sinh ra, hơn nữa Cao phu nhân xưa nay cũng không thân thiện với hắn, kỳ thật Phích Lịch đường đã chọn Trưởng Tôn Vô Kỵ là người kế nhiệm sau này.
- Thế nhưng hiện tại Trưởng Tôn Vô Kỵ còn quá nhỏ, ý của phu nhân là Quan Âm tỳ?
Cao phu nhân nở ra một nụ cười vô cùng tươi.
- Cái này...
Trưởng Tôn Thịnh không khỏi hơi động tâm, hắn nói tiếp:
- Ngôn Khánh và Vô Cấu tuổi tác cũng không sai biệt lắm, lớn hơn nó ba tuổi, ngược lại Quan Âm tỳ cũng rất thích nó, nếu như Trịnh Ngôn Khánh thật sự có thể cùng với Vô Cấu thì ngày sau Vô Kỵ tiếp nhận Phích Lịch đường có thể liên minh với Trịnh gia và Lý gia.
Bản thân Trịnh Ngôn Khánh cũng tài hoa xuất chúng.
Không chỉ có thi thư song tuyệt mà hắn còn có võ công không hề tầm thường.
Một người như vậy có thể trợ giúp cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thì Phích Lịch đường không đáng lo.
Chỉ là...
Cao phu nhân tựa hồ nhì ra tâm sự của Trưởng Tôn Thịnh nên cười hì hì nói:
- Thế nào, có phải lão gia lo vấn đề của Bùi gia nương tử không?
- Bùi Thúy Vân?
Trưởng Tôn Thịnh lắc đầu liên tục.
- Chắc chắn không có chuyện này, Bùi Thế Củ đa mưu túc trí, danh tiếng vô lượng, nếu để cho Bùi gia và Trịnh gia kết hợp thì chỉ sợ bệ hạ cũng không đồng ý.
- Đã vậy thì lão gia còn lo lắng điều gì?
Trưởng Tôn Thịnh gãi gãi đầu:
- Chuyện này không cần phải gáp, trước hết ta cần phải xem xem, nếu như Trịnh Ngôn Khánh và Quan Âm tỳ có thể thành gia thì cho dù liều mạng đắc tội với Bùi gia ta cũng phải thành toàn cho bọn họ.
Chỉ là bây giờ cũng còn hơi sớm, ta cần phải quan sát Trịnh Ngôn Khánh thêm nữa.
--------------------
Trịnh Ngôn Khánh cùng Mã Tam Bảo cáo từ, xuyên qua vườn hoa.
Nơi này là hậu hoa viên của Trưởng Tôn gia, vào đầu mùa xuân, bên trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi, hồ nước lăn tăn gợn sóng, lúc này một thiếu niên đang nâng một quyển sách, rung đùi đắc ý mà đọc.
- Ca ca..
Ngôn Khánh nghe thấy một tiếng non nớt truyền tới, liền nhìn lại.
Chỉ thấy một tiểu hài nhi đang ngồi trên một cành cây anh đào, hướng về phía thiếu niên trong lương đình mà gọi.
Trong tay nàng cũng là một quả đào đỏ tươi.
Tiểu hài nhi kia hưng phấn kêu lên:
- Ca ca, mau nhìn đi, anh đào chín rồi.
Thiếu niên trong lương đình cũng nghe thấy tiếng gọi, thần sắc vô cùng khó coi:
- Quan Âm tỳ, mau xuống đi.
Nói xong hắn liền chạy tới trước lương đình, vội vàng gọi tiểu hài nhi bắt nàng leo xuống.
Nhưng mà tiểu hài nhi kia vẫn lộ vẻ không nghe thấy, vẫn vung vẩy quả anh đào trong tay.
Rắc rắc.
Đột nhiên cành cây rung động phát ra thanh âm đứt gãy.
Thiếu niên kia thấy tình hình không ổn cũng bất chấp tất cả nhanh chóng phóng như bay tới, chỉ nghe thấy thiếu nữ kia kêu lên một tiếng, cành cây đã gãy rồi....
Tiểu nữ hài kia kinh hô, bỗng nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện ôm lấy nàng, lăn trên mặt đất.
- Quan Âm tỳ, Quan Âm tỳ.
Thiếu niên kia kêu lớn tên của nữ hài, đám tỳ nữ đang chơi đùa cũng chạy tới.
Trên đồng cỏ xanh nhạt, Trịnh Ngôn Khánh đỡ nữ hài tử lên mà nói:
- Nha đầu, muội không sao chứ?
Tiểu nữ hài đưa đôi mắt lúng liếng nhìn rồi bỗng nhiên oa oa khóc ên , tình huống vừa rồi khiến cho nàng vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên nhìn Trịnh Ngôn Khánh nàng cảm nhận thấy một vẻ an toàn, ngưng khóc rồi cất tiếng:
- A, hóa ra là huynh.
Thiếu niên chạy tới nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thì không khỏi giật mình.
Hắn đương nhiên là nhận ra Trịnh Ngôn Khánh, chỉ là lúc này thấy tiểu nữ hài bị ngã, bất chấp tất cả vộ vàng vọt tới ôm lấy nàng, nhìn trái nhìn phải xem có bị sao không, sau khi thấy nữ hài này không bị tổn thương gì mới thở ra một hơi.
Ôm tiểu nữ hài này vào lòng, thiếu niên kia không ngớt an ủi.
- Quan Âm tỳ, Quan Âm tỳ, muội đừng khóc.
Tiểu nha đầu này sau khi khóc hai tiếng thì núp trong ngực của thiếu niên này nhìn sang Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh lúc này đã trở nên chật vật, một thân áo bào màu trắng đã trở nên vấy bẩn.
Tiểu nha đầu vội vàng cười ra một tiếng như lê hoa đái vũ, má lúm đồng tiền đẹp tuyệt trần.
- Tiểu ca ca, ăn anh đào đi.
Trong tay nàng còn nắm chặt một trái anh đào đưa cho Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh khẽ giật mình cười cười rồi nhận lấy anh đào trong tay của tiểu nữ hài kia, tiểu nha đầu càng cười thêm sáng lạn.
Thiếu niên kia đứng lên, quay đầu nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Trịnh Ngôn Khánh, huynh tới nhà của ta làm gì vậy?
- Nhà của huynh?
- À, ta tên là Trưởng Tôn Vô Kỵ, đây là muội muội của ta, Trưởng Tôn Vô Cấu, vừa rồi may mà ngươi xuất thủ khiến muội muội ta không bị thương.
Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc vô cùng.
Hắn chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ sao?
Đối với công thần này, Trịnh Ngôn Khánh ngưỡng mộ đã lâu.
Tuy nói rằng sớm muộn gì hắn cũng gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Nhưng không ngờ lại sớm như vậy, và lại ở trong hoàn cảnh như thế này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ có tuổi không hơn Trịnh Ngôn Khánh bao nhiêu, thân hình mập mạp, ánh mắt nhu hòa.